Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 578 - Chương 578. Đều Là Ảo Giác

Chương 578. Đều Là Ảo Giác Chương 578. Đều Là Ảo Giác

Tôi xuống lầu đến nhà vệ xinh xem thì thấy ngón tay thon thả của chị ấy bị bỏng rộp lên khá lớn, đau đớn hai vai run lên bần bật.

Chu Lâm cũng là con gái của nhà giàu có, từ nhỏ cũng là tiểu công chúa được chiều chuộng từ nhỏ, chị ấy có thể vì chồng mình mà làm tới bước này thì đủ có thể thấy chị ấy và Phùng Viễn là chân ái của nhau.

Chị ấy đợi người giấy cháy hết ở sọt rác rồi mới ấn nút xả nước, dội hết tro tàn đó vào ống nước bên dưới.

Chị ấy quay người nhìn tôi, dùng ánh mắt hỏi tôi là làm như vậy có đúng không?

Tôi gật đâu rồi ra hiệu chị ấy lên lầu, tiếp tục làm.

Chị gật đầu rồi quay người đi khỏi nhà vệ sinh, lên lầu rồi đến phòng ngủ, đi đến giường, gắng sức cắn rách ngón trỏ và ngón cái, nhỏ máu lên đầu giường.

Một luồng khí đen thoát ra từ cái đệm, ngay lập tức bao trọn lấy người chị.

Chu Lâm thất kinh suýt chút nữa thì hét lên.

“Đừng sợ!” Tôi đứng phía sau chị: “Đây là ảo giác mà thôi, cứ tiếp tục nhỏ máu!”

Chị ấy căng thẳng nuốt nước bọt, ngón tay run rẩy, tiếp tục nhỏ máu lên trên đệm giường.

Khí đen ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, rất nhanh sau đó biến thành bốn ma nữ mặc áo cưới đỏ thẫm, họ xoay quanh chị ấy.

Chu Lâm bị dọa sợ mặt tái mét, chị tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, cố gắng không không để tâm đến bốn con ma nữ kia.

Máu nhỏ xuống ngày càng nhiều, ma nữ cũng ngày càng trở nên hung ác, bọn chúng thét lên tiếng xé họng về phía Chu Lâm, thậm chí còn bổ nhào vào người chị, xé áo chị ra, cắn lấy cổ chị.

Mặc dù đều là ảo giác nhưng cũng đủ dọa cho con người ta sợ chết khiếp.

Lúc này mới thấy được sự kiên cường của cô nương Chu Lâm này, chị ấy mặt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt tỏ vẻ sắp bị dọa cho chết đến nơi rồi nhưng từ đầu chí cuối đều không né tránh, cũng không kêu lên, mà cứ nhìn vào máu của mình từng giọt từng giọt nhỏ xuống đệm.

Cuối cùng, sau khi giọt máu thứ mười một nhỏ xuống giường thì bốn ma nữ kia phù một tiếng rồi biến mất hoàn toàn.

Chu Lâm đã bị dọa cho ngây người ra đó, ánh mắt mơ hồ, thở hổn hển, chị vẫn chìm trong sự kinh hoàng vừa nãy, ngón tay vẫn đang nhỏ máu.

Tôi bước đến cạnh chị rồi hình dung ra an thần phù, ngón trỏ và ngón giữa phải niết một cái khẽ ấn vào lưng của chị.

Thân người chị khẽ rung lên, lúc này mới có thể định thần lại, quay lại nhìn tôi: “Thiếu gia, mấy con ma nữ đó...”

“Không sao rồi, yểm quỷ giấy đã bị phá rồi.” Tôi nói: “Chị làm tốt lắm.”

Chị ấy ngây người nhìn tôi, thở phào một hơi rồi thân người mềm nhũn, ngã xuống.

Tôi vội đỡ lấy chị: “Chu tiểu thư!” Chị ấy dựa vào lòng tôi, yếu ớt nhìn tôi, thở ra khí lạnh, không nói nên lời.

Tôi bế chị lên rồi quay người đi đến phòng khách dưới lầu, đặt chị ấy lên trên sô pha, tiếp đó nắm chặt lấy tay chị ấy, điều nội khí tiến vào trong cơ thể chị, an thần cho chị.

Chu Lâm thở dài một hơi, một lúc lâu sau đó mới từ từ hoàn hồn lại.

“Cảm ơn thiếu gia.” Chị ấy ngấn nước mắt nói.

Tôi buông tay chị ra rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, rót hai cốc nước trắng, rồi bưng ra, đư một cốc cho chị: “Uống chút nước đi.”

“Ừm...” Chị ấy ngồi dậy rồi đón lấy cốc nước.

Tôi ngồi đối diện với chị rồi nhìn chị, khẽ uống ngụm nước.

Chị uống no rồi thở phào một hơi, uống hết sạch, rồi đặt cốc xuống, lại thở dài.

“Lớn bằng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ đó nhỉ?” Tôi hỏi chị ấy.

Chị ấy lau miệng, gật đầu: “Ừm.”

“Không sao, về sau gặp nữa thì không sợ nữa đâu.” Tôi mỉm cười bình thản: “Chị biết không? Chị thực sự rất dũng cảm, nếu là người khác thì đã bị dọa cho chết khiếp rồi.”

“Thực sự tôi đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.” Chị ấy lau nước mắt, ngại ngùng nói: “Nhưng tôi nghĩ có cậu ở phía sau tôi thì tôi nhất định sẽ không có chuyện gì, thế nên tôi mới có thể trụ được.”

Tôi lắc đầu: “Không, chị không vì tôi mà vì Phùng Viễn. Chị rất yêu Phùng Viễn, thế nên mới có thể trở nên dũng cảm như vậy. Bây giờ đã được rồi, yểm quỷ giấy đã được phá, bệnh của Phùng Viễn cũng đỡ được một nửa rồi.”

“Đỡ được một nửa?” Chị ấy sững lại: “Vậy...vậy nửa còn lại?”

“Nửa còn lại thì để tối nay tôi trị cho anh ấy.” Tôi nói: “Không chỉ trị cho anh ấy mà còn có chị, Phùng Âm, cha mẹ chồng chị, cùng trị cho tất cả mọi người.”

“Chúng tôi?” Chị ấy không hiểu: “Chúng tôi làm gì bị bệnh đâu...”

“Chị biết tại sao tôi lại để chị phá yểm quỷ giấy không?” Tôi hỏi.

Chị ấy lắc đầu: “Không biết, tại sao vậy?”

“Muốn hại các chị nên Trương Hiểu Dương đã mời một nữ âm dương sư rất lợi hại từ nước hoa anh đào.” Tôi nói: “Nữ âm dương sư này dùng chú lên hai vợ chồng chị, cha mẹ chồng chị và cả Phùng Âm, toàn bộ đều dính truy linh hỏa.”

“Truy linh hỏa?” Chị ấy nhíu mày: “Đó là gì vậy?”

“Truy linh hỏa là một loại tà thuật.” Tôi giải thích: “Nói một cách đơn giản thì chính là cô ta dùng mật chú đưa mồi lửa giấu vào trong ấn đường của các chị. Như vậy thì cô ta có thể dùng mật chú kích hoạt mồi lửa trên người các chị bất cứ khi nào.”

Bình Luận (0)
Comment