Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 579 - Chương 579.

Chương 579. - Chương 579. -

“Trương Hiểu Dương, rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?” Chu Lâm kích động, giọng run run: “Cô ta thích Phùng Viễn, ép chúng tôi ly hôn thì tôi có thể hiểu, nhưng tại sao cô ta cũng không tha cho cha mẹ chồng tôi và cả Phùng Âm nữa? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?”

“Cô ta muốn tất cả mọi thứ của Phùng gia.” Tôi bình thản nhìn chị: “Hiểu chưa?”

“Tất cả mọi thứ của Phùng gia?” Chị ấy nhíu mày: “Cô ta muốn muốn nuốt chửng sản nghiệp của Phùng gia?”

Tôi uống ngụm nước rồi tiếp tục nói: “Cô ta lại mang thai rồi, cô ta không biết cha đứa trẻ là ai, cô ta muốn mang của nợ này đẩy lên đầu của chị và Phùng Viễn.”

“Cô ta muốn đổ lên đầu chúng tôi?” Chị ấy không hiểu: “Dựa vào thứ gì chứ?”

“Có lẽ là cách đây hai tháng, ngày hôm đó là sinh nhật cô ta, cô ta đã tự tổ chức tiệc sinh nhật cho mình ở Thân Thành, các chị cũng đi đến đó rồi.” Tôi nhìn chị: “Chị còn nhớ không?”

“Tôi nhớ.” Chị ấy nói: “Ngày hôm đó, Phùng Âm cũng đến.”

“Tối ngày hôm đó là lần thứ hai Trương Hiểu Dương tỏ tình với Phùng Viễn.” Tôi nhìn chị: “Cô ta đưa thẻ phòng của mình cho Phùng Viễn, nhưng sau khi Phùng Viễn nhận nó thì lại trả lại cô ta luôn. Còn nói với cô ta rằng, xin lỗi tôi chỉ yêu Lâm Lâm thôi, xin cô về sau đừng làm như vậy. Nói xong thì Phùng Viễn mượn cớ uống rượu nhiều quá nên dẫn chị quay về khách sạn nghỉ ngơi.”

Chu Lâm sững lại: “Thiếu gia, cậu...”

“Sao tôi lại biết rõ như vậy, đúng không?” Tôi hỏi.

“Ừm.” Chị ấy không hiểu nhìn tôi: “Cậu nói quá chi tiết, dường như tận mắt cậu trông thấy vậy....”

“Điều này không quan trọng.” Tôi nói: “Điều quan trọng là tối ngày hôm đó Trương Hiểu Dương đã làm ra một chuyện ngu ngốc.”

Chu Lâm nhíu mày: “Cô ta làm gì vậy?”

“Tối hôm đó cô ta đã hẹn bốn người đàn ông lạ đến phòng của cô ta.” Tôi nói: “Cả đêm hôm đó, cô ta vừa khóc vừa mắng mỏ Phùng Viễn, vừa cùng với những người đó...chị hiểu chứ...”

Chu Lâm không ngốc, không cần tôi nói thì chị ấy cũng hiểu ra rồi.

“Thế nên...” Chị ấy hít một hơi sâu, rồi nhìn tôi: “Đêm hôm đó, cô ta đã mang thai?”

“Đúng.” Tôi nói: “Trước đây cô ta đã nạo thai một lần, nếu như lần này lại nạo thai lần nữa thì không thể mang thai được nữa. Cô ta là tiểu thư của Trương gia, không thể kễnh cái bụng to đùng để người ta cười nhạo được, nhưng bốn người xa lạ đó cô ta đã xóa từ lâu rồi, hoàn toàn không thể tìm được cha đứa bé là ai. Cô ta cảm thấy chuyện này là tại Phùng Viễn thế nên cái nợ này muốn đổ lên đầu anh chị.”

“Tôi hiểu rồi...” Chu Lâm cười khổ: “Nhờ người ta dùng tà thuật hại Phùng Viễn, ép chúng tôi ly hôn, để Phùng Viễn cưới cô ta, sau đó lại dùng tà thuật để giết hết chúng tôi, và đứa trẻ trong bụng cô ta chính là người kế thừa duy nhất của Phùng gia rồi...”

“Đại khái là vậy.” Tôi nói: “Nữ âm dương sư đã dùng truy linh hỏa lên người các chị, chỉ buông tha cho ông nội chị Phùng Hải, đây cũng là ý của Trương Hiểu Dương, cô ta biết nếu như mọi người đều xảy ra chuyện thì ông nội chị sẽ không chịu được đòn đả kích này, không cần đến truy linh hỏa thì cụ ông cũng không sống nổi nữa. Như vậy thì sẽ không có ai có thể nghi ngờ đứa con trong bụng của cô ta nữa. Thế nên một khi để cô ta trót lọt làm được, thuận lợi gả cho Phùng Viễn thì tất cả mọi người các chị đều xảy ra chuyện vào lúc rất tình cờ. Sau đó tất cả mọi thứ của Phùng gia cũng chính là của Trương Hiểu Dương rồi. Còn về bên nhà gái chị, vì chị là người cùng xảy ra chuyện với Phùng Viễn, hơn nữa chuyện này như thế nào đi nữa thì cũng không liên quan đến Trương Hiểu Dương, thế nên bọn họ muốn truy cứu thì cũng không có cách nào để tiến hành, mà chỉ có thể cho qua thôi.”

Tôi gập ngừng: “Trên người các chị đều có truy linh hỏa, còn trên người Phùng Viễn không chỉ có truy linh hỏa mà còn có yểm quỷ giấy. Yểm quỷ giấy này là nữ âm dương sư đó để Trương Hiểu Dương đích thân cắt thành, bên trên còn dùng máu của cô ta, thế nên Phùng Viễn phát điên vì chính yểm quỷ giấy này. Đầu tiên nữ âm dương đó dùng yểm quỷ giấy phá hôn lễ của anh chị, tiếp đó dùng truy linh hỏa khống chế Phùng Viễn, để anh ấy đánh mất đi lý trí, kiên quyết ly hôn với chị để lấy Trương Hiểu Dương, các chị không đồng ý thì bọn chúng lại tiếp tục dùng yểm quỷ giấy. Ngoài thứ này ra thì yểm quỷ giấy còn có một mục đích sử dụng...”

“Đó là gì vậy?” Chị ấy hỏi.

“Nếu như người Phùng gia mời cao thủ phá yểm quỷ giấy, chỉ cần chạm vào người giấy đó thì nữ âm dương sư có thể phát giác được, sau đó sẽ lập tức kích hoạt truy linh hỏa trên người của tất cả mọi người.” Tôi nói: “Thế nên yểm quỷ giấy này là một ngòi nổ, tôi không không thể trực tiếp phá được mà chỉ có thể để chị làm. Bởi vì chỉ có chị động thủ thì sẽ không khiến cho nữ âm dương sư cảnh giác, như vậy chúng ta mới có thể tranh thủ thời gian, phá được truy linh hỏa.”

Chu Lâm lau nước mắt, gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”

Chị ấy hít một hơi sâu rồi cầu xin tôi: “Thiếu gia, tôi là một người không biết ăn nói, tôi không biết nên nói như thế nào mới được, tôi cầu xin cậu một chuyện, đừng để Trương Hiểu Dương thực hiện trót lọt được vụ này, cậu nhất định phải ngăn chặn cô ta lại, cầu xin cậu...”

“Chị yên tâm, tôi sẽ làm vậy.” Tôi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Đi thôi, quay lại bệnh viện.”

“Trương Hiểu Dương, rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?” Chu Lâm kích động, giọng run run: “Cô ta thích Phùng Viễn, ép chúng tôi ly hôn thì tôi có thể hiểu, nhưng tại sao cô ta cũng không tha cho cha mẹ chồng tôi và cả Phùng Âm nữa? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?”

“Cô ta muốn tất cả mọi thứ của Phùng gia.” Tôi bình thản nhìn chị: “Hiểu chưa?”

“Tất cả mọi thứ của Phùng gia?” Chị ấy nhíu mày: “Cô ta muốn muốn nuốt chửng sản nghiệp của Phùng gia?”

Tôi uống ngụm nước rồi tiếp tục nói: “Cô ta lại mang thai rồi, cô ta không biết cha đứa trẻ là ai, cô ta muốn mang của nợ này đẩy lên đầu của chị và Phùng Viễn.”

“Cô ta muốn đổ lên đầu chúng tôi?” Chị ấy không hiểu: “Dựa vào thứ gì chứ?”

“Có lẽ là cách đây hai tháng, ngày hôm đó là sinh nhật cô ta, cô ta đã tự tổ chức tiệc sinh nhật cho mình ở Thân Thành, các chị cũng đi đến đó rồi.” Tôi nhìn chị: “Chị còn nhớ không?”

“Tôi nhớ.” Chị ấy nói: “Ngày hôm đó, Phùng Âm cũng đến.”

“Tối ngày hôm đó là lần thứ hai Trương Hiểu Dương tỏ tình với Phùng Viễn.” Tôi nhìn chị: “Cô ta đưa thẻ phòng của mình cho Phùng Viễn, nhưng sau khi Phùng Viễn nhận nó thì lại trả lại cô ta luôn. Còn nói với cô ta rằng, xin lỗi tôi chỉ yêu Lâm Lâm thôi, xin cô về sau đừng làm như vậy. Nói xong thì Phùng Viễn mượn cớ uống rượu nhiều quá nên dẫn chị quay về khách sạn nghỉ ngơi.”

Chu Lâm sững lại: “Thiếu gia, cậu...”

“Sao tôi lại biết rõ như vậy, đúng không?” Tôi hỏi.

“Ừm.” Chị ấy không hiểu nhìn tôi: “Cậu nói quá chi tiết, dường như tận mắt cậu trông thấy vậy....”

“Điều này không quan trọng.” Tôi nói: “Điều quan trọng là tối ngày hôm đó Trương Hiểu Dương đã làm ra một chuyện ngu ngốc.”

Chu Lâm nhíu mày: “Cô ta làm gì vậy?”

“Tối hôm đó cô ta đã hẹn bốn người đàn ông lạ đến phòng của cô ta.” Tôi nói: “Cả đêm hôm đó, cô ta vừa khóc vừa mắng mỏ Phùng Viễn, vừa cùng với những người đó...chị hiểu chứ...”

Chu Lâm không ngốc, không cần tôi nói thì chị ấy cũng hiểu ra rồi.

“Thế nên...” Chị ấy hít một hơi sâu, rồi nhìn tôi: “Đêm hôm đó, cô ta đã mang thai?”

“Đúng.” Tôi nói: “Trước đây cô ta đã nạo thai một lần, nếu như lần này lại nạo thai lần nữa thì không thể mang thai được nữa. Cô ta là tiểu thư của Trương gia, không thể kễnh cái bụng to đùng để người ta cười nhạo được, nhưng bốn người xa lạ đó cô ta đã xóa từ lâu rồi, hoàn toàn không thể tìm được cha đứa bé là ai. Cô ta cảm thấy chuyện này là tại Phùng Viễn thế nên cái nợ này muốn đổ lên đầu anh chị.”

“Tôi hiểu rồi...” Chu Lâm cười khổ: “Nhờ người ta dùng tà thuật hại Phùng Viễn, ép chúng tôi ly hôn, để Phùng Viễn cưới cô ta, sau đó lại dùng tà thuật để giết hết chúng tôi, và đứa trẻ trong bụng cô ta chính là người kế thừa duy nhất của Phùng gia rồi...”

“Đại khái là vậy.” Tôi nói: “Nữ âm dương sư đã dùng truy linh hỏa lên người các chị, chỉ buông tha cho ông nội chị Phùng Hải, đây cũng là ý của Trương Hiểu Dương, cô ta biết nếu như mọi người đều xảy ra chuyện thì ông nội chị sẽ không chịu được đòn đả kích này, không cần đến truy linh hỏa thì cụ ông cũng không sống nổi nữa. Như vậy thì sẽ không có ai có thể nghi ngờ đứa con trong bụng của cô ta nữa. Thế nên một khi để cô ta trót lọt làm được, thuận lợi gả cho Phùng Viễn thì tất cả mọi người các chị đều xảy ra chuyện vào lúc rất tình cờ. Sau đó tất cả mọi thứ của Phùng gia cũng chính là của Trương Hiểu Dương rồi. Còn về bên nhà gái chị, vì chị là người cùng xảy ra chuyện với Phùng Viễn, hơn nữa chuyện này như thế nào đi nữa thì cũng không liên quan đến Trương Hiểu Dương, thế nên bọn họ muốn truy cứu thì cũng không có cách nào để tiến hành, mà chỉ có thể cho qua thôi.”

Tôi gập ngừng: “Trên người các chị đều có truy linh hỏa, còn trên người Phùng Viễn không chỉ có truy linh hỏa mà còn có yểm quỷ giấy. Yểm quỷ giấy này là nữ âm dương sư đó để Trương Hiểu Dương đích thân cắt thành, bên trên còn dùng máu của cô ta, thế nên Phùng Viễn phát điên vì chính yểm quỷ giấy này. Đầu tiên nữ âm dương đó dùng yểm quỷ giấy phá hôn lễ của anh chị, tiếp đó dùng truy linh hỏa khống chế Phùng Viễn, để anh ấy đánh mất đi lý trí, kiên quyết ly hôn với chị để lấy Trương Hiểu Dương, các chị không đồng ý thì bọn chúng lại tiếp tục dùng yểm quỷ giấy. Ngoài thứ này ra thì yểm quỷ giấy còn có một mục đích sử dụng...”

“Đó là gì vậy?” Chị ấy hỏi.

“Nếu như người Phùng gia mời cao thủ phá yểm quỷ giấy, chỉ cần chạm vào người giấy đó thì nữ âm dương sư có thể phát giác được, sau đó sẽ lập tức kích hoạt truy linh hỏa trên người của tất cả mọi người.” Tôi nói: “Thế nên yểm quỷ giấy này là một ngòi nổ, tôi không không thể trực tiếp phá được mà chỉ có thể để chị làm. Bởi vì chỉ có chị động thủ thì sẽ không khiến cho nữ âm dương sư cảnh giác, như vậy chúng ta mới có thể tranh thủ thời gian, phá được truy linh hỏa.”

Chu Lâm lau nước mắt, gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”

Chị ấy hít một hơi sâu rồi cầu xin tôi: “Thiếu gia, tôi là một người không biết ăn nói, tôi không biết nên nói như thế nào mới được, tôi cầu xin cậu một chuyện, đừng để Trương Hiểu Dương thực hiện trót lọt được vụ này, cậu nhất định phải ngăn chặn cô ta lại, cầu xin cậu...”

“Chị yên tâm, tôi sẽ làm vậy.” Tôi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Đi thôi, quay lại bệnh viện.”

“Trương Hiểu Dương, rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?” Chu Lâm kích động, giọng run run: “Cô ta thích Phùng Viễn, ép chúng tôi ly hôn thì tôi có thể hiểu, nhưng tại sao cô ta cũng không tha cho cha mẹ chồng tôi và cả Phùng Âm nữa? Rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy?”

“Cô ta muốn tất cả mọi thứ của Phùng gia.” Tôi bình thản nhìn chị: “Hiểu chưa?”

“Tất cả mọi thứ của Phùng gia?” Chị ấy nhíu mày: “Cô ta muốn muốn nuốt chửng sản nghiệp của Phùng gia?”

Tôi uống ngụm nước rồi tiếp tục nói: “Cô ta lại mang thai rồi, cô ta không biết cha đứa trẻ là ai, cô ta muốn mang của nợ này đẩy lên đầu của chị và Phùng Viễn.”

“Cô ta muốn đổ lên đầu chúng tôi?” Chị ấy không hiểu: “Dựa vào thứ gì chứ?”

“Có lẽ là cách đây hai tháng, ngày hôm đó là sinh nhật cô ta, cô ta đã tự tổ chức tiệc sinh nhật cho mình ở Thân Thành, các chị cũng đi đến đó rồi.” Tôi nhìn chị: “Chị còn nhớ không?”

“Tôi nhớ.” Chị ấy nói: “Ngày hôm đó, Phùng Âm cũng đến.”

“Tối ngày hôm đó là lần thứ hai Trương Hiểu Dương tỏ tình với Phùng Viễn.” Tôi nhìn chị: “Cô ta đưa thẻ phòng của mình cho Phùng Viễn, nhưng sau khi Phùng Viễn nhận nó thì lại trả lại cô ta luôn. Còn nói với cô ta rằng, xin lỗi tôi chỉ yêu Lâm Lâm thôi, xin cô về sau đừng làm như vậy. Nói xong thì Phùng Viễn mượn cớ uống rượu nhiều quá nên dẫn chị quay về khách sạn nghỉ ngơi.”

Chu Lâm sững lại: “Thiếu gia, cậu...”

“Sao tôi lại biết rõ như vậy, đúng không?” Tôi hỏi.

“Ừm.” Chị ấy không hiểu nhìn tôi: “Cậu nói quá chi tiết, dường như tận mắt cậu trông thấy vậy....”

“Điều này không quan trọng.” Tôi nói: “Điều quan trọng là tối ngày hôm đó Trương Hiểu Dương đã làm ra một chuyện ngu ngốc.”

Chu Lâm nhíu mày: “Cô ta làm gì vậy?”

“Tối hôm đó cô ta đã hẹn bốn người đàn ông lạ đến phòng của cô ta.” Tôi nói: “Cả đêm hôm đó, cô ta vừa khóc vừa mắng mỏ Phùng Viễn, vừa cùng với những người đó...chị hiểu chứ...”

Chu Lâm không ngốc, không cần tôi nói thì chị ấy cũng hiểu ra rồi.

“Thế nên...” Chị ấy hít một hơi sâu, rồi nhìn tôi: “Đêm hôm đó, cô ta đã mang thai?”

“Đúng.” Tôi nói: “Trước đây cô ta đã nạo thai một lần, nếu như lần này lại nạo thai lần nữa thì không thể mang thai được nữa. Cô ta là tiểu thư của Trương gia, không thể kễnh cái bụng to đùng để người ta cười nhạo được, nhưng bốn người xa lạ đó cô ta đã xóa từ lâu rồi, hoàn toàn không thể tìm được cha đứa bé là ai. Cô ta cảm thấy chuyện này là tại Phùng Viễn thế nên cái nợ này muốn đổ lên đầu anh chị.”

“Tôi hiểu rồi...” Chu Lâm cười khổ: “Nhờ người ta dùng tà thuật hại Phùng Viễn, ép chúng tôi ly hôn, để Phùng Viễn cưới cô ta, sau đó lại dùng tà thuật để giết hết chúng tôi, và đứa trẻ trong bụng cô ta chính là người kế thừa duy nhất của Phùng gia rồi...”

“Đại khái là vậy.” Tôi nói: “Nữ âm dương sư đã dùng truy linh hỏa lên người các chị, chỉ buông tha cho ông nội chị Phùng Hải, đây cũng là ý của Trương Hiểu Dương, cô ta biết nếu như mọi người đều xảy ra chuyện thì ông nội chị sẽ không chịu được đòn đả kích này, không cần đến truy linh hỏa thì cụ ông cũng không sống nổi nữa. Như vậy thì sẽ không có ai có thể nghi ngờ đứa con trong bụng của cô ta nữa. Thế nên một khi để cô ta trót lọt làm được, thuận lợi gả cho Phùng Viễn thì tất cả mọi người các chị đều xảy ra chuyện vào lúc rất tình cờ. Sau đó tất cả mọi thứ của Phùng gia cũng chính là của Trương Hiểu Dương rồi. Còn về bên nhà gái chị, vì chị là người cùng xảy ra chuyện với Phùng Viễn, hơn nữa chuyện này như thế nào đi nữa thì cũng không liên quan đến Trương Hiểu Dương, thế nên bọn họ muốn truy cứu thì cũng không có cách nào để tiến hành, mà chỉ có thể cho qua thôi.”

Tôi gập ngừng: “Trên người các chị đều có truy linh hỏa, còn trên người Phùng Viễn không chỉ có truy linh hỏa mà còn có yểm quỷ giấy. Yểm quỷ giấy này là nữ âm dương sư đó để Trương Hiểu Dương đích thân cắt thành, bên trên còn dùng máu của cô ta, thế nên Phùng Viễn phát điên vì chính yểm quỷ giấy này. Đầu tiên nữ âm dương đó dùng yểm quỷ giấy phá hôn lễ của anh chị, tiếp đó dùng truy linh hỏa khống chế Phùng Viễn, để anh ấy đánh mất đi lý trí, kiên quyết ly hôn với chị để lấy Trương Hiểu Dương, các chị không đồng ý thì bọn chúng lại tiếp tục dùng yểm quỷ giấy. Ngoài thứ này ra thì yểm quỷ giấy còn có một mục đích sử dụng...”

“Đó là gì vậy?” Chị ấy hỏi.

“Nếu như người Phùng gia mời cao thủ phá yểm quỷ giấy, chỉ cần chạm vào người giấy đó thì nữ âm dương sư có thể phát giác được, sau đó sẽ lập tức kích hoạt truy linh hỏa trên người của tất cả mọi người.” Tôi nói: “Thế nên yểm quỷ giấy này là một ngòi nổ, tôi không không thể trực tiếp phá được mà chỉ có thể để chị làm. Bởi vì chỉ có chị động thủ thì sẽ không khiến cho nữ âm dương sư cảnh giác, như vậy chúng ta mới có thể tranh thủ thời gian, phá được truy linh hỏa.”

Chu Lâm lau nước mắt, gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”

Chị ấy hít một hơi sâu rồi cầu xin tôi: “Thiếu gia, tôi là một người không biết ăn nói, tôi không biết nên nói như thế nào mới được, tôi cầu xin cậu một chuyện, đừng để Trương Hiểu Dương thực hiện trót lọt được vụ này, cậu nhất định phải ngăn chặn cô ta lại, cầu xin cậu...”

“Chị yên tâm, tôi sẽ làm vậy.” Tôi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Đi thôi, quay lại bệnh viện.”

Bình Luận (0)
Comment