Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 580 - Chương 580. Bố Cục

Chương 580. Bố Cục Chương 580. Bố Cục

Vịnh Kim Thành cách bệnh viện Nhân Tâm không xa, chỉ mất khoảng mười phút là đến nơi rồi.

Sau khi quay lại bệnh viện Nhân Tâm, chúng tôi đi thang máy chở hàng để vào khu nằm viện, lại một lần nữa đến phòng bệnh của Phùng Viễn.

Lúc này bốn ma nữ trên người Phùng Viễn đã biến mất, việc hít thở cũng trở nên dễ dàng hơn trước rất nhiều, nhưng hỏa quang trong ấn đường lại mạnh hơn nước đó.

Nữ âm dương sư đó đã phát giác được yểm quỷ giấy đã bị phá, nhưng thứ mà cô ta cảm nhận được là Chu Lâm thu dọn phòng và phát hiện được bốn người giấy đó, vì thế khiến cho nữ âm dương sư đó không hề nảy sinh hoài nghi, vì thế cũng không lập tức tăng thêm sức mạnh cho truy linh hỏa trên người Phùng Viễn.

“Thiếu gia, hình như anh ấy đỡ hơn một chút rồi.” Chu Lâm có chút cảm kích.

Tôi quan sát Phùng Viễn một lúc rồi lại nhìn sang Chu Lâm, ra hiệu chị ấy đi theo tôi.

Chu Lâm gật đầu.

Chúng tôi đi khỏi phòng bệnh đến một góc khuất người.

“Những tổn thương mà truy linh hỏa gây ra cho người thì không thể cứu vãn được.” Tôi nhìn chị ấy: “Mồi lửa trên người Phùng Viễn đã bị kích hoạt ba ngày rồi. Vừa này chị phá được yểm quỷ giấy, nữ âm dương sư đó không hề hoài nghi, thế nên cô ra không lập tức tăng sức mạnh cho truy linh hỏa trên người Phùng Viễn.”

Tôi nhìn đồng hồ: “Bây giờ là mười rưỡi rồi, sau nửa tiếng nữa là giờ Ngọ. Đến lúc đó cô ta nhất định sẽ kích hoạt truy linh hỏa, lúc đó Phùng Viễn sẽ tỉnh táo lại, anh ta sẽ tiếp tục ầm ĩ đòi ly hôn với chị.”

“Vậy tôi phải làm thế nào?” Chị ấy hỏi.

“Thuận theo anh ấy.” Tôi nói: “Anh ấy muốn ly hôn thì chị ly hôn, đi cùng anh ấy làm thủ tục ở Cục dân chính.”

Chị sững sờ nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu...”

“Tôi biết chị yêu anh ấy nhưng chị yên tâm, hai người sẽ không rời xa nhau đâu.” Tôi nhìn chị: “Làm như vậy là để Trương Hiểu Dương án binh bất động, chúng ta tranh thủ được thời gian, đầu tiên chị đừng ầm ĩ, nghe kỹ tời tôi sắp nói đây này.”

“Ừm.” Chị ấy bình tĩnh lại, ngấn nước mắt gật đầu.

“Lúc hai anh chị đi làm giấy ly hôn thì bên ngoài cụ dân chính sẽ có rất nhiều phóng viên.” Tôi nói: “Đó là người do Trương Hiểu Dương sắp đặt, cô ta muốn công bố tin hai người ly hôn đầu tiên, gây ra dư luận quần chúng. Lúc đám phóng viên phỏng vấn Phùng Viễn thì anh ấy sẽ nói với những người đó là Trương Hiểu Dương đã mang thai con của anh ấy, không lâu sau đó anh ấy sẽ cưới Trương Hiểu Dương. Chị nghe thấy câu này thì không cần để trong lòng, mặc kệ đám phóng viên đó hỏi gì chị thì chị không được nói gì, cứ thể đi thẳng lên xe, rồi quay về nhà mẹ.”

Chị ấy hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: “Ừm!”

“Sau khi chị quay về thì chị an ủi cha mẹ và anh trai chị, bảo bọ không cần sốt sắng, cũng đừng phẫn nộ, càng không được gây sự với Phùng Viễn.” Tôi nói: “Sau khi an ủi được họ thì mười một giờ đêm nay một mình chị quay lại căn biệt thự của Phùng gia. Đến lúc đó, tôi đợi chị ở đó, giúp mọi người phá truy linh hỏa.”

Chị ấy gật đầu một cách chân thành: “Ừm!”

“Được rồi, làm như vậy đi.” Tôi nói: “Chúng ta đến phòng bệnh của ông nội chị, nói chút tình hình này cho họ.”

“Thiếu gia, cậu đợi đã...” Chị ấy do dự một lúc rồi hỏi tôi: “Nếu như Phùng Viễn nói ra những câu như thế với đám phóng viên thì về sau anh ấy...có thể quay đầu lại không?”

“Chị và Phùng Viễn ở bên nhau mấy năm rồi?” Tôi hỏi chị. Chị ấy cúi đầu: “Ba năm rồi...”

“Ba năm rồi thì chị có lẽ hiểu được cách đối nhân xử thế của anh ấy.” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Anh ấy là một người có thể vì chị mà không sợ đắc tội với cả thiên hạ, chị không tin anh ấy à?”

“Nhưng nếu như anh ấy nói ra những lời Trương Hiểu Dương mang thai con của anh ấy, về sau lại không cưới Trương Hiểu Dương nữa, vậy người khác nhìn vào, không phải anh ấy trở thành người đàn ông đểu giả rồi sao?” Chị ấy nhìn tôi: “Điều này sẽ có ảnh hưởng rất xấu đối với thanh danh của anh ấy và của Phùng gia, tôi lo đến lúc đó...”

“Cát Sơn có ba gia tộc lớn, lần lượt là Trương gia, Chu gia và Phùng gia.” Tôi nhìn chị: “Bản thân chị cảm thấy và mọi người ở Cát Sơn đánh giá thì trong số những công tử tiểu thư của ba gia tộc lớn này, người nào không có tiếng tăm nhất?”

“Chuyện này...” Chị ấy không hiểu: “Có liên quan không?”

“Chị chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi.”

Chị ấy ngẫm nghĩ: “Nhất định là Phùng viễn rồi, tính cách anh ấy rất khiêm tốn, không thích xuất đầu lộ diện, nếu so với những người anh của tôi thì anh ấy thực sự không có nổi tiếng gì cả.”

“Chính là vậy.” Tôi mỉm cười bình thản: “Mấy gia tộc như vậy của các chị thì thì chuyện này không sao cả, dân chúng có thể thêu dệt thêm chuyện về anh chị làm chủ đề bàn tán vào những lúc rảnh rỗi. Nếu thế chi bằng tự mình làm ầm ĩ chuyện lên một chút, như vậy không phải tốt quá sao?”

Bình Luận (0)
Comment