Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 581 - Chương 581.

Chương 581. - Chương 581. -

Chị ấy không hiểu lắm: “Làm ầm ĩ chuyện này lên? Ý của cậu là?”

“Phùng Viễn nhất định sẽ không cưới Trương Hiểu Dương, chúng ta làm như vậy là để phá truy linh hỏa.” Tôi nói: “Hôm nay anh ấy tuyên bố phải cưới Trương Hiểu Dương, đồng nghĩa với việc đầu tiên cứ làm ầm chuyện này lên, những chuyện sau đó sẽ càng dễ xử lý, chị hiểu chứ?”

Chị ấy lắc đầu: “Không hiểu...”

“Được rồi.” Tôi hắng giọng: “Chị cũng không cần hiểu, nói chung chị cứ tin tôi, tôi sẽ khiến cho hòn đá mà Trương Hiểu Dương di chuyển rơi trúng chân của cô ta. Hôn lễ trước đây của hai người đã bị cô ta quấy rối, sau này Phùng Viễn sẽ cho chị một hôn lễ tốt hơn, đến lúc đó tiếng hiền thục của chị sẽ lan rộng, lãng tử quay đầu, lúc đó có phúc khí cả đôi đường.”

“Nhưng mà Phùng Viễn, anh ấy...” Chị ấy vẫn lo lắng.

“Tôi biết Phùng Viễn xem rất trọng thanh danh.” Tôi nói: “Lấy danh làm thế, chứ không muốn vì thanh danh mà khiến bản thân mệt mỏi, như vậy mới làm nên đại sự. Phùng Viễn vẫn chưa trưởng thành, để anh ấy trải qua chuyện này thì sẽ có ích cho tương lai sau này. Nếu không, anh ấy cũng không thể tiếp nhận nổi tài sản hơn trăm tỷ của Phùng gia.”

Chu Lâm thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tôi hiểu rồi...”

Chị ấy nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi nghe cậu, cậu nói làm như thế nào thì làm như thế vậy!”

“Được!” Tôi ngẫm nghĩ rồi dặn chị ấy: “Tôi chỉ nói chuyện truy linh hỏa với chị tôi, chuyện này phải giữ bí mật, không được để người khác của Phùng gia biết được, còn có cả những chuyện tôi nói rồi đấy, cũng không được cho họ biết, hiểu chưa?”

“Ừ!” Chị ấy gật đầu: “Hiểu rồi!”

Tôi gật đầu: “Đi, đến tìm họ thôi.”

“Vâng.” Chị nói.

Phòng bệnh của Phùng Hải và Phùng Viễn đều ở khu vip, cách nhau không quá xa, chỉ cần rẽ qua khúc cua là tới ngay.

Từ sau khi tôi và Chu Lâm rời khỏi, Phùng Âm luôn lo lắng đợi ở cửa ra vào, đã đợi được hơn một tiếng rồi.

Thấy chúng tôi quay lại, chị ấy chạy ù ra trước mặt chúng tôi, rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, anh tôi thế nào rồi?”

“Quay về rồi nói.” Tôi nói.

“Vâng!” Chị ấy gật đầu.

Trong phòng bệnh vip của Phùng Hải, Phùng Hải đang ngồi trên sô pha nói chuyện với con dâu và con trai của mình, thấy chúng tôi quay lại, ông ấy vội bảo con trai đỡ mình dậy, rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, Phùng Viễn thế nào rồi?”

Châu Địch lo lắng nhìn tôi, sợ tôi sẽ nói ra những điều không hay.

Tôi đi đến trước mặt Phùng Hải rồi đỡ lấy ông: “Cụ ông, ông cứ ngồi xuống đã.”

“Vâng.” Phùng Hải nói: “Thiếu gia, cậu cũng ngồi đi, ngồi xuống rồi nói!”

Tôi và Phùng Cường đỡ ông ấy ngồi xuống, tiếp đó tôi ngồi xuống bên cạnh ông.

“Thiếu gia, con trai tôi...” Châu Địch muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, quay đầu nhìn về phía con dâu mình.

Chau Lâm dịu dàng an ủi bác ấy: “Mẹ, mẹ đừng lo, cứ nghe theo lời thiếu gia là được rồi.”

Châu Địch nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu nói đi, cần chúng tôi làm như thế nào? Chỉ cần có thể cứu được con trai thì tôi làm gì cũng được hết!”

“Bác gái à, không nghiêm trọng thế đâu.” Tôi dịu dàng nói.

Lúc này Châu Địch mới thở phào một hơi: “Vậy thì tốt...không nghiêm trọng thì tốt...”

“Em đừng ngắt lời thiếu gia.” Phùng Cường nói xong rồi nhìn sang tôi: “Thiếu gia, cậu nói đi.”

Tôi nhìn họ, tiếp đó dặn Phùng Âm: “Chút nữa chị đưa tôi đến khách sạn.”

“Vâng!” Phùng Âm gật đầu.

Tôi quay lại nhìn Phùng Hải: “Cụ ông, không có chuyện gì lớn đâu, chút nữa Phùng Viễn tỉnh lại, anh ấy lại ầm ĩ làm những chuyện trái với lệ thường, ông đừng để trong lòng. Sáng mai cháu đảm bảo anh ấy có thể tỉnh táo trở lại.”

“Được!” Phùng Hải thở phào một hơi: “Tôi nghe cậu, tôi sẽ không tức giận.”

“Thiếu gia, con trai tôi, nó sẽ làm ra những chuyện trái với lệ thường như thế nào vậy?” Phùng Cường tò mò hỏi tôi.

“Anh ấy sẽ ép Chu tiểu thư ly hôn.” Tôi nói: “Mọi người đừng ngăn cản anh ấy, cứ để họ đi là được.”

“Chuyện này...” Phùng Cường cảm thấy khó xử, vô thức nhìn sang Chu Lâm.

Chu Lâm miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo: “Cha, không sao đâu...chúng ta nghe lời thiếu gia đi, cứ làm theo lời thiếu gia nói.”

“Haiz...” Phùng Cường thở dài: “Con à, thiệt thòi cho con rồi...”

Chu Lâm mỉm cười, cúi đầu, nước mắt lại tuôn trào.

Châu Địch ngồi dậy ôm lấy con dâu của mình, nhỏ nhẹ an ủi chị ấy: “Con à, chúng ta không được khóc, Phùng Viễn bị quỷ ám rồi, nó sẽ khỏi thôi mà...”

Phùng Hải sững lại một lúc rồi nhìn sang tôi: “Thiếu gia, chuyện này...”

“Ông yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi nói.

Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: “Vậy...được rồi.

Tôi khẽ cười, rồi đứng dậy nhìn sang Phùng Âm: “Đến khách sạn thôi.”

...

Buổi trưa, Phùng Âm đưa tôi đến khách sạn tốt nhất của Cát Sơn, quán ăn Hoa Phủ Cát Sơn, đặt cho tôi một phòng tổng thống.

“Một mình tôi à? Ở phòng tổng thống?” Tôi nhìn chị ấy: “Chị sắp xếp thế này hoành tráng quá?”

“Điều này bắt buộc phải vậy!” Chị nói: “Cậu là người cứu anh trai tôi, cả nhà chúng tôi thì tôi không thể tùy tiện đặt phòng được, nên để cậu ở phòng tốt chứ?”

“Một mình tôi ở thì không bắt buộc vậy đâu.” Tôi nói: Đổi cho tôi phòng khác là được.”

Bình Luận (0)
Comment