Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 582 - Chương 582. Tôi Mặc Kệ

Chương 582. Tôi Mặc Kệ Chương 582. Tôi Mặc Kệ

“Không sao đâu thiếu gia, có bao nhiêu tiền đâu.” Chị ấy nói: “Chúng ta lên bên trên đi, cậu đi tắm trước, sau đó chúng ta đi ăn cơm.”

Tôi bó tay không nói gì thêm: “Được rồi.”

Tôi ở khách sạn như thế nào cũng chẳng sao cả, chị ấy đã sắp xếp vậy rồi thì cứ ở thôi.

Chị ấy cùng tôi đi bằng thang máy lên trên lầu, đi đến phòng và đẩy cửa bước vào, chị ấy lấy dép đi cho tôi một cách thuần thục, tiếp đó cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên rồi đi pha trà.

Cô gái này thực sự không coi bản thân mình là người ngoài.

“Cậu cứ mặc kệ tôi, cậu cứ đi tắm trước đi.” Chị ấy nói: “Phòng này tôi đã từng ở qua rồi, mọi thứ ở đây tôi đều rất quen thuộc.”

“Chị thường ở đây à?” Tôi tò mò: “Tại sao lại không về nhà?”

“Bình thường tôi ở nhà, có lúc tâm trạng không tốt thì tôi lại đến đây ở một buổi tối.” Chị ấy nói: “Nơi này có view rộng rãi, buổi tối có thể nhìn thấy được hơn nửa phong cảnh thành phố Cát Sơn, đẹp lắm đấy. Lúc tâm trạng không tốt thì đến đây ngắm phong cảnh, cũng khiến tâm trạng tốt hơn nhiều.”

“Một mình chị ở à?” Tôi hỏi.

“Chẳng vậy thì sao?” Chị ấy mỉm cười với tôi: “Cậu thấy tôi giống người có bạn trai không?”

Tôi bật cười: “Bật tivi lên, tôi đi tắm đã.”

“Vâng!” Chị ấy gật đầu rồi quay người tiếp tục pha trà.

Tôi đến phòng ngủ chính, rồi lấy chiếc áo tắm từ trong tủ áo thay lên, tiếp đó đến phòng tắm, xả nước ấm vào bồn tắm, thư giãn ngâm mình trong nước.

Sau khi tắm xong, tôi mặc áo tắm lên, vừa lau tóc quay về phòng khách.

Phùng Âm thấy tôi quay lại, vội đứng dậy chỉ vào tivi, phẫn nộ nói với tôi: “Cậu nhìn xem, anh trai tôi đốn mạt thật đấy!”

Tôi quay đầu nhìn thì thấy trên tivi, Phùng Viễn và Chu Lâm bị đám phóng viên vây kín, họ đang trả lời phỏng vấn.

“Phùng tiên sinh, xin hỏi, có phải anh thực sự muốn ly hôn với Chu tiểu thư không?” Một nữ phóng viên hỏi.

“Đúng vậy!” Phùng Viễn nói: “Người tôi yêu là Trương Hiểu Dương nhị tiểu thư của Trương gia, cô ấy đã mang thai đứa con của tôi, tôi chuẩn bị tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn với cô ấy, tháng chín này sẽ cưới cô ấy.”

“Phùng tiên sinh, anh và Chu tiểu thư vừa kết hôn chưa được một tuần, còn chưa đi hưởng tuần trăng mật nữa mà lại muốn ly hôn. Xin hỏi, có phải tình cảm của hai người xảy ra vấn đề rồi không?” Nữ phóng viên khác hỏi.

Phùng Viễn nhìn Chu Lâm ở bên cạnh: “Tôi và Chu tiểu thư không có tình yêu, người tôi yêu chính là Trương Hiểu Dương! Cô ấy đã mang thai con của tôi, người tôi muốn cưới là cô ấy.”

Nữ phóng viên lập tức đưa micro ra trước mặt Chu Lâm: “Chu tiểu thư, Phùng tiên sinh đã nói như vậy. Xin hỏi, bây giờ cô có suy nghĩ như thế nào ạ?”

Chu Lâm cố ngăn dòng nước mắt: “Xin lỗi...xin nhường đường...”

“Chu tiểu thư, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà...”

“Chu tiểu thư, Trương Hiểu Dương là bạn thân của cô, bây giờ xảy ra chuyện như thế này, xin hỏi tâm trạng của chị lúc này như thế nào?”

“Chu tiểu thư, về chuyện của Trương Hiểu Dương và Phùng tiên sinh, có phải chị đã biết trước rồi không?”

“Chu tiểu thư...”

...

Đám phóng viên vây chặt lấy Chu Lâm, lên tục đặt câu hỏi cho chị, không cho chị ấy thời gian thở một chút nào.

Nhưng mặc kệ họ hỏi như thế nào thì từ đầu chí cuối Chu Lâm cũng không trả lời, cuối cùng chị ấy được đám vệ sĩ của Phùng gia bảo vệ đưa đi khỏi đám người đó lên xe rồi rời đi.

Đám phóng viên lập tức lại xông về phía Phùng Viễn.

“Phùng tiên sinh, cách đây không lâu tại hôn lễ của anh, anh đột nhiên ngã sụp và thổ huyết, và đã nhập viện.” Một nam phóng viên hỏi: “Bây giờ anh vừa mới hồi phục lại liền vứt bỏ người vợ kết tóc của mình, để lấy tiểu thư của Trương gia, xin hỏi anh cảm thấy chuyện này hợp đạo đức không?”

“Tôi thấy tuân theo trái tim mình thì đó chính là đạo đức.” Phùng Viễn nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, người tôi yêu chính là Trương Hiểu Dương, không phải là Chu Lâm. Trương Hiểu Dương đã mang thai đứa con của tôi, tôi lựa chọn ở bên cạnh cô ấy, đó là trung thành với tình yêu.”

“Phùng tiên sinh, anh không thấy những lời phát biểu này của anh rất vô liêm sỉ không?” Một nữa phóng viên lạnh lùng hỏi.

Phùng Viễn không hề nổi giận, và vẫn nói câu nói đó: “Trương Hiểu Dương mang thai đứa con của tôi, người tôi yêu là Trương Hiểu Dương, tôi phải cưới cô ấy!”

Nói xong, anh ấy đối mặt với ống kính và tỏ tình: “Trương Hiểu Dương, anh biết quá khứ anh đã có lỗi với em, nhưng bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, anh đã tỉnh ngộ và hiểu được rồi! Anh yêu em, anh thực sự yêu em! Cảm ơn em đã không ghét bỏ anh, đồng ý ở bên anh. Bây giờ anh đã tự do rồi, anh sẽ cầu hôn em trước mặt tất cả người dân toàn thành phố! Trương Hiểu Dương anh yêu em! Lấy anh nhé!...”

Bình Luận (0)
Comment