Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 583 - Chương 583.

Chương 583. - Chương 583. -

Phùng Âm giận tím người, tắt phụt tivi đi, chị ấy thực sự không thể xem nổi nữa.

“Sao thế? Muốn mắng anh ấy à?” Tôi hỏi.

Chị ấy cố kìm nén ngọn lửa tức giận, hít một hơi thật sâu: “Anh ấy là anh trai tôi, đậu má...ôi đậu má nó chứ, tôi không tự mắng mình được!”

Tôi bị cô ấy trọc cho phát cười.

“Cậu còn cười...” Cô ấy bất lực: “Cậu thấy bộ dạng vừa nãy của chị dâu tôi đáng thương quá đi không...”

Tôi đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, bưng trà lên: “Chị cũng biết anh chị không làm chủ được bản thân mà, chị tức giận làm gì chứ?”

Chị ấy đến bên ngồi xuống cạnh tôi: “Tôi tức là tức Trương Hiểu Dương kia, con não tàn này vô liêm sỉ thật!”

Tôi liếc nhìn chị ấy: “Đừng kích động như vậy.”

Chị ấy cố gắng bình tĩnh lại rồi hỏi tôi: “Cậu nói chuyện này giải quyết thế nào đây? Bây giờ cả Cát Sơn đều biết Trương Hiểu Dương đã mang thai đứa con của anh ấy rồi, anh ấy và chị dâu tôi cũng ly hôn rồi, chuyện này làm lớn như vậy thì về sau phải làm như thế nào đây?”

Tôi nhấp ngụm trà, bình thản nói: “Nên làm thế nào thì làm như thế.”

“Ý là sao?” Chị ấy không hiểu.

“Họ muốn đạt được thứ gì thì cứ tạm thời cho họ toại nguyện đi đã.” Tôi nói: “Để Trương Hiểu Dương sung sướng thì cũng không phải chuyện xấu.”

Chị ấy nhíu mày: “Câu này của cậu...”

“Tôi biết chị không hiểu.” Tôi lại uống ngụm trà, rồi đặt cốc xuống nhìn chị: “Tôi đi thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Cậu vẫn chưa nói xong mà.” Chị ấy nói.

“Nói rồi thì chị cũng không hiểu.” Tôi đứng dậy: “Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo lời tôi nói là được.”

Phùng Âm bất lực, rồi đứng dậy: “Được rồi.”

Tôi mỉm cười với chị rồi quay người đi vào phòng ngủ.

Vào đến phòng ngủ tôi đóng cửa lại, vừa định tay quần áo thì Phùng Vân từ ban công bước vào.

Tôi nhíu mày: “Sao ngài lại tới?”

Phùng Vân cung tay với tôi: “Thiếu gia, bây giờ tôi hiểu tại sao ngày hôm đó cậu không nói cho tôi biết kẻ chủ mưu là ai rồi. Cậu sợ tôi nhất thời sốc nổi gây ra họa lớn, hủy đi tiền đồ của mình ở minh giới. Thiếu gia dụng tâm lo cho người khác, Phùng Vân cảm kích mãi không thôi! Cảm ơn cậu!”

Tôi thở phào một hơi: “Khách khí rồi, Phùng tiên sinh, bây giờ ngài đã là quan của minh giới, chuyện này không được can dự vào nữa. Trương Hiểu Dương có tội, nhưng người Trương gia không có tội, ngài đừng nhất thời sốc nổi mà mắc phải lỗi lầm lớn.”

Phùng Vân thở dài, cười chua chát: “Thiếu gia biết được tôi quay về báo thù à?”

“Vậy ngài còn muốn giết Trương Hiểu Dương không?” Tôi nhìn ông ấy.

Ông ấy do dự một lúc, ánh mắt lạnh tanh, cung tay với tôi: “Thiếu gia, tôi không nhịn nổi cục tức này!”

“Ồ...” Tôi gật đầu: “Được, vậy chuyện này để ngài tự xử lấy, tôi mặc kệ.”

Phùng Vân sững sờ.

“Thiếu gia, Phùng Viễn còn chưa khỏi, cậu không thể mặc kệ nó được ạ...” Ông ấy vội nói.

“Ngài cũng biết anh ấy còn chưa khỏi?” Tôi cười lạnh: “Vậy ngài đến góp vui gì vậy? Làm loạn gì lên vậy?”

“Tôi...” Ông ấy câm nín.

Phùng Âm bước đến cửa, khẽ gõ cửa hai cái, hỏi nhỏ: “Thiếu gia, cậu đang nói chuyện với tôi à?”

“Không.” Tôi nhìn chằm chằm vào Phùng Vân: “Ngồi yên ở phòng khách đợi tôi, đừng bước vào đây!”

“Hả? À, vâng!” Phùng Âm vội nói.

Phùng Vân rất xấu hổ: “Thiếu gia, cậu đừng tức giận...”

“Ngài tưởng mình là quỷ tiên thì có thể giết được Trương Hiểu Dương?” Tôi cười lạnh: “Ngài đi thử xem, dựa vào sức mạnh của ngài xem có thể lại gần người cô ta không? Ngài tưởng nữ âm dương sư bên cạnh cô ta ăn chay à? Với sức mạnh tu luyện của ngài thì hoàn toàn không phải đối thủ của cô ta, nếu như ngài đi rồi thì sẽ bị cô ta đánh cho hồn bay phách tán!”

Phùng Vân hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi thiếu gia, tôi sai rồi.”

“Chuyện này đã giao cho tôi rồi thì cứ để tôi làm.” Tôi nhìn ông ấy: “Nếu ngài cứ đến làm lại cả lên thì một mình ngài làm đi! Tôi quay về Thượng Kinh!”

Tôi đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo.

“Đừng đừng đừng!” Phùng Vân thất kinh, vội vàng nói: “Tôi nghe cậu! Tôi không can dự nữa! Chuyện này tôi nghe cậu, cậu nói làm thế nào thì làm thế vậy!”

“Ngài chắc chắn chứ?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Chắc chắn!” Ông ấy chân thành nói: “Tôi quay về Thượng Kinh làm việc đây, về sau sẽ không quay lại nữa.”

“Thật không?”

“Thật!”

Tôi nhìn ông ấy một lúc rồi dịu ngữ khí xuống: “Được, vậy ngài đi đi.”

“Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia...” Lúc này ông ấy thở phào một hơi rồi cung tay với tôi: “Tôi xin cáo từ, nhờ cậy vào cậu...”

Nói xong, ông ấy quay người đi đến ban công, soạt một tiếng rồi biến mất.

Tôi khẽ thở dài, tiếp tục thay quần áo.

Mấy phút sau, tôi thay quần áo xong rồi đến phòng khách.

Phùng Âm vội vàng đứng dậy đi đến: “Thiếu gia, cậu vừa nói chuyện với ai vậy?”

Tôi nhìn chị ấy: “Cụ kỵ của chị.”

“Cụ kỵ của tôi?” Chị ấy sững lại: “Cậu đang nói chuyện với kỵ ấy à?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.

“Giáo huấn cụ kỵ của tôi giống như giáo huấn một đứa cháu?” Chị ấy nhìn tôi đầy kỳ quặc.

“Không được à?” Tôi đón lấy ánh mắt của chị.

“Ờm...chuyện này...” Chị ấy có chút ngượng ngùng, cẩn thận hỏi: “Tôi có thể hỏi là tại sao không?”

Bình Luận (0)
Comment