Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 584 - Chương 584. Xảy Ra Chuyện Lớn Rồi

Chương 584. Xảy Ra Chuyện Lớn Rồi Chương 584. Xảy Ra Chuyện Lớn Rồi

“Cụ kỵ của chị đã làm quan ở minh giới.” Tôi nói: “Trước đây, lúc ông ấy nhờ vả tôi chuyện này, đã từng hỏi tôi rốt cuộc là ai hại anh của chị, tôi đã không nói cho ông ấy biết. Có lẽ lúc nãy ông ấy xem được tivi nên biết được kẻ chủ mưu đứng sau là Trương Hiểu Dương, sôi máu lên muốn giết bằng được cả nhà Trương Hiểu Dương.”

“Sau đó cậu đã mắng kỵ tôi à?” Chị ấy hỏi.

“Chuyện này không thể làm như vậy.” Tôi nói: “Trương gia có cao thủ, cụ kỵ của chị đi đi đến đó, không những không báo được thù mà bản thân cũng bị hại, có đáng làm vậy không? Tôi mắng ông ấy như vậy là tốt cho ông ấy, tính khí của cụ kỵ chị rất cố chấp, nói tử tế thì ông ấy không chịu nghe đâu, ông ấy cũng mới trở thành quan của minh giới thôi, tôi không hy vọng ông ấy vì chuyện này mà hủy hoại bản thân, cũng hủy hoại cả con cháu của mình.”

“Vâng! Cậu mắng đúng lắm!” Chị ấy ngập ngừng, rồi tò mò hỏi tôi: “Thiếu gia, cụ kỵ tôi làm quan gì ở dưới minh giới thế?”

“Làm quan rất lớn.” Tôi nói: “Đừng hỏi nhiều như thế.”

“Vâng! Là quan lớn là được rồi.” Chị ấy cười: “Tôi không hỏi nữa, thiếu gia, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Tôi mỉm cười bình thản: “Được, đi thôi.”

Chúng tôi ra khỏi cửa và đi vào thang máy, đến phòng ăn tầng mười hai của khách sạn này, một nữ trưởng kíp với thân hình cao dong dỏng dẫn chúng tôi vào phòng mà Phùng Âm đã đặt sẵn, tiếp đó phục vụ cũng mang đến cho chúng tôi trà và khăn ấm.

Phùng Âm lau tay, rồi dặn nữ trưởng kíp: “Mang món lên đi.”

“Vâng thưa Phùng tiểu thư.” Nữ trưởng kíp quay người đi đến cửa rồi dặn mang đồ ăn lên.

Người phục vụ lập tức bắt đầu mang món ăn lên, chẳng mấy chốc đã bày đầy cả một bàn.

Những món này đều là Phùng Âm dặn chuẩn bị trước, cái món chủ yếu là hải sản, còn thêm cả món hầm của Đông Bắc và một ít rau rừng trên núi, trông vô cùng thịnh soạn, có đủ cả màu sắc lẫn hương vị.

Nữ trưởng kíp đích thân mở chai rượu trắng và rót vào dụng cụ rót rượu cho chúng tôi.

“Được rồi, để chúng tôi tự làm.” Phùng Âm nói: “Cô cứ đi làm việc đi, cần gì thì tôi gọi cô.”

“Dạ vâng, Phùng tiểu thư.” Nữ trưởng kíp nói xong liền mỉm cười lễ phép với tôi, quay người đóng cửa rời đi.

Phùng Âm đứng dậy, cầm lấy dụng cụ rót rượu, chuẩn bị rót rượu cho tôi.

Tôi ngăn chị ấy lại: “Tối nay tôi phải làm việc nên không thể uống rượu.”

“Như vậy à...” Chị ấy ngẫm nghĩ: “Được rồi, vậy chút nữa bảo họ cất lại.”

Chị ấy đổi ly rồi rót cho tôi một cốc trà, tiếp đó ngồi xuống rồi cầm đũa lên: “Thiếu gia, mời.”

“Được.” Tôi cầm đũa lên gắp một con hải sâm.

Mùi vị quả thực không tồi.

Chị ấy gặp một con cua cho vào đĩa, tiếp đó cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Thiếu gia, tiếp theo phải làm gì vậy?”

“Ăn xong thì chị tìm một nơi rồi ở lại đó một buổi chiều.” Tôi nói: “Buổi tối thì quay về nhà tìm anh trai chị, cãi nhau với anh ấy.”

“Cãi nhau?” Chị ấy sững lại rồi đặt đũa xuống: “Cãi nhau như thế nào?”

“Tức giận như vừa nãy, ngoài câu mắng mẹ nó ra thì chửi nhau như thế nào cũng được.” Tôi nói: “Dù sao chị cũng phải nhớ là chửi xoáy vào chuyện anh ấy ly hôn, có lỗi với chị dâu của chị, mắng Trương Hiểu Dương. Chị mắng càng tợn thì anh chị cũng càng thấy căng thẳng theo mà cãi nhau với chị. Anh ấy sẽ nói đi nói lại chuyện Trương Hiểu Dương mang thai, chị chỉ cần mắng lại Trương Hiểu Dương là đổ vô liêm sỉ, mắng càng khó nghe càng tốt.”

“Sau đó thì sao?” Chị ấy hỏi.

“Không có sau nữa đâu, chị chỉ chửi nhau, mắng mỏ Trương Hiểu Dương là được.” Tôi nói: “Nhớ lấy, đừng có mắng ở phòng khách, mà phải mắng ở trong phòng sách, trước khi chị dâu chị lên lầu gọi chị thì chị tuyệt đối không được để anh chị rời khỏi phòng sách nửa bước.”

“Được! Chị ấy gật đầu, tiếp đó có chút lo lắng: “Nếu như anh ấy nện tôi thì phải làm sao?”

“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu.” Tôi nói: “Anh chị nóng tính nhưng sẽ không đánh con gái đâu, càng không ra tay với em gái ruột của mình, hai người cứ cãi nhau khoảng hai tiếng đồng hồ thì tốt nhất chiều chị cứ ngủ cho no, lấy tinh thần, buổi tối nhất định không được để yếu thế.”

“Được!” Chị ấy ngẫm nghĩ: “Thiếu gia, tôi có thể hỏi ý nghĩa của việc làm này không?”

“Ý nghĩa chính là vụ cãi nhau này có liên quan đến tính mạng của mọi người trong nhà chị.” Tôi nhìn chị: “Nói như vậy có thể hiểu được không?”

“Tôi hiểu rồi.” Chị ấy gật đầu: “Dù sao là cãi nhau với anh tôi, mắng người phụ nữ đểu gii Trương Hiểu Dương kia, giữ được chân anh trai tôi, không để anh tôi ra khỏi phòng sách! Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!”

Tôi mỉm cười dịu dàng: “Được, giao cho chị rồi đấy!”

Chị ấy nhìn tôi: “Thiếu gia, hay tôi cứ ngủ luôn ở chỗ cậu nhé, cậu thấy sao?”

“Chỗ tôi?” Tôi sững lại.

“Đúng vậy, tôi ở với cậu thì thấy yên tâm.” Chị ấy nhìn tôi: “Dù sao phòng này rộng như vậy, có ba phòng ngủ cơ mà, cậu thấy sao?”

Tôi ngẫm nghĩ: “Được, vậy ngủ ở đây đi.”

“Vâng!” Chị ấy bật cười: “Cảm ơn thiếu gia!”

Lúc này, điện thoại của chị ấy vang lên.

Chị ấy lôi ra nhìn thì liền nghe máy luôn: “Alo, mẹ à, sao thế mẹ?...gì cơ?”

Tôi có linh cảm, đặt đũa xuống rồi lặng lẽ nhìn chị.

“Dạ...được, mẹ đừng sốt sắng, con biết rồi...để con nói với thiếu gia.” Chị ấy tắt điện thoại, sắc mặt sa sầm nói với tôi: “Không hay rồi thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Bình Luận (0)
Comment