"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Chu Lang anh trai của chị dâu tôi vừa gọi điện cho cha tôi, nói là anh trai tôi có lỗi với chị dâu, anh ta muốn phế anh trai tôi." Chị ấy nói.
"Chuyện này à?"
"Đúng vậy!"
Tôi mỉm cười bình thản, cầm đũa lên rồi tiếp tục ăn: "Không sao, ăn cơm đi."
"Không sao?" Chị ấy cười bất lực: "Thiếu gia, cậu không biết đại thiếu gia của Chu gia này rồi! Anh ta là người hung bạo có tiếng của Cát Sơn, từ trước tới nay nói một là một, hai là hai, giới xã hội đen hay giới cảnh sát đều nể mặt anh ta hết! "
Tôi liếc nhìn chị ấy, xiên một con tôm hùm chấm với mù tạc rồi cho cho tọt vào miệng.
"Cậu đừng thấy chị dâu tôi tính khí tốt như vậy, chứ anh trai của chị ấy khác hẳn hoàn toàn." Chị ấy nói: "Năm trước, em gái họ của anh ấy mang bầu, sau đó bị bạn trai cắm sừng rồi đá người em gái họ đó đi. Hắn ta là công tử của Triệu gia đất Cát Sơn này, cha hắn Triệu Lão Nhị là lão đại ở giang hồ Cát Sơn. Chu Lang mặc kệ tất cả, anh ta cầm gậy đánh bida xông đến Triệu gia, đánh gục vệ sĩ của Triệu gia, lôi tên tiểu tử họ Triệu ra ngoài, dùng gậy đánh gãy chân hắn trước mặt hai vợ chồng Triệu Lão Nhị. Triệu Lão Nhị sợ bay màu không dám ho he gì, đợi khi chân con trai mình khỏi vội bắt hắn đến hỏi cưới người em gái họ đó về."
Chị ấy thở dài: "Cô gái đó chỉ là em gái họ của anh ta thôi mà anh ta còn hung dữ như vậy, bây giờ anh tôi đối xử với chị dâu tôi như vậy, anh ta không đánh chết anh trai tôi mới lạ…"
"Chu Lang là người có bản lĩnh." Tôi vừa ăn vừa nói: "Tiền đồ sau này rất rộng mở."
"Rộng mở hay không rộng mở là chuyện của Triệu gia." Chị ấy sốt sắng nhìn tôi: "Thiếu gia, chúng ta nên bàn chuyện anh trai tôi nên làm thế nào đi."
"Không cần lo lắng, có chị dâu của chị mà."
"Với tính cách của chị dâu tôi thì không ngăn được Chu Lang đâu." Chị ấy nói: "Cậu chưa gặp anh ta đâu, anh ta mà nổi điên lên, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, ngay cả bố mẹ anh ta cũng không ngăn cản được, huống hồ là em gái anh ta?"
"Chị coi thường chị dâu của chị quá rồi." Tôi nói: "Yên tâm, chị ấy sẽ không để Chu Lang động vào anh trai chị đâu."
“Thật à?” Chị thấy hoài nghi.
“Thật.” Tôi nhìn chị một cái rồi khẽ cười: “Ăn đi.”
Chị ấy ngập ngừng rồi gắp một ngọn cải xanh, ngẫm nghĩ rồi đặt vào đĩa, tiếp đó hỏi tôi: “Thiếu gia, thực sự sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi khẳng định.
Lúc này chị ấy mới thấy yên tâm: “Được, tôi tin cậu! Vậy tôi gọi điện cho mẹ tôi trước, thông báo một tiếng để mẹ tôi bớt lo.”
“Không được!” Tôi ngăn chị ấy lại: “Không được gọi điện, cứ để họ lo lắng là được.”
“Tại sao?” Chị ấy không hiểu.
“Đừng hỏi tại sao.” Tôi nhìn chị ấy: “Tôi nói như thế nào thì chị làm thế vậy.”
“Nhưng mẹ của tôi rất lo lắng...” Chị ấy nói.
Tôi không giải thích nữa, cứ thế tiếp tục ăn.
Chị ấy lo dự một lúc rồi tắt điện thoại đi, cầm đũa lên.
“Sao không gọi nữa?” Tôi cố ý hỏi.
“Cụ kỵ của tôi không nghe lời đã bị cậu mắng không khác gì mắng đứa cháu, tôi không dám không nghe lời.” Chị ấy nói: “Nếu đã tín nhiệm cậu thì tôi nghe lời cậu.”
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Ăn đi.”
Có những lời tôi chỉ có thể nói với Chu Lâm, và có những lời tôi chỉ nói cho Phùng Âm. Họ không cần hiểu tất cả tình hình, chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, như vậy là đủ rồi.
Ăn xong cơm trưa, chúng tôi cùng nhau quay về phòng tổng thống nghỉ trưa, một người một phòng.
Chiều tà, tôi tỉnh dậy trước, ngồi dậy rồi đi đến quầy rượu, rót hai cốc cà phê.
Lúc này, chị ấy vừa ngáp vừa đi khỏi phòng ngủ.
“Tỉnh rồi à?” Tôi hỏi chị.
“Ừm.” Chị ấy dụi mắt đi đến bên cạnh tôi: “Để tôi làm...”
“Không cần.” Tôi nói: “Chị đi tắm trước đi rồi đến uống cà phê.”
Chị ấy không kìm được mà ngáp một cái nữa, gật đầu: “Ừm.”
Cả đêm hôm qua không ngủ nên rất mệt mỏi, nếu như không để chị ấy ngủ buổi chiều hôm nay thì tối nay chị ấy không thể trụ được.
Tôi pha xong cà phê rồi bưng đến phòng khách, ngồi xuống và mở tivi lên.
Trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy, chị ấy đã bắt đầu tắm rồi.
Tôi liếc nhìn về phía phòng tắm một cái rồi cầm điều khiển, tìm phim xem, tôi vừa uống cà phê vừa xem phim.
Khoảng mười mấy phút sau, Phùng Âm tắm xong, chị ấy vừa lau tóc vừa đi ra.
Chị ấy ngồi xuống cạnh tôi rồi bưng cốc cà phê lên, uống lấy mấy ngụm, tiếp đó lại tiếp tục lau tóc, các động tác đó không có chút dè dặt gì, dường như chúng tôi không phải vừa mới quen biết mà lại giống như quen biết từ rất lâu rồi.
“Thiếu gia, lúc nào tôi quay về cãi nhau thế?” Chị ấy hỏi.
“Tám rưỡi thì đi, chín giờ là về đến nhà.” Tôi nói.
“Ừm, nhất định phải bấm chuẩn chín giờ hả?” Chị ấy nhìn tôi.