Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 586 - Chương 586.

Chương 586. - Chương 586. -

“Buổi chiều anh chị ly hôn xong, liền đến tìm Trương Hiểu Dương cầu hôn rồi.” Tôi nói: “Lúc này anh ấy đang thương lượng với cha mẹ và anh chị của Trương Hiểu Dương ở Trương gia. Sau khi nói chuyện xong mới quay về nhà. Chín giờ chị về đến nhà, anh ấy và cha mẹ chị có lẽ vừa bắt đầu cãi nhau thôi, lúc đó chị chen vào chửi, như vậy mới thích hợp.”

“Anh ấy thương lượng với người Trương gia? Lại còn muốn cãi nhau với cha mẹ tôi?” Phùng Âm nhíu mày: “Thiếu gia, rốt cuộc là chuyện gì thế? Anh trai tôi và Trương gia nói chuyện gì vậy?”

“Thương lượng điều kiện cưới Trương Hiểu Dương.” Tôi nói: “Bây giờ khiến chuyện này làm ầm ĩ lên như vậy, mà Trương Hiểu Dương đâu có ngu ngốc, cô ta sẽ không dễ dàng đồng ý gả cho anh trai cậu đâu, cha mẹ cô ta cũng có ý này, không muốn gả Trương Hiểu Dương vào Phùng gia vào lúc này. Ý của anh trai và chị gái của cô ta thì không đồng ý hôn sự này. Anh trai cô ta phản đối là vì cảm thấy anh trai chị là một thằng tồi, không thể gửi gắm cả đời; chị cô ta phản đối là vì nguyên nhân khác...”

“Nguyên nhân khác?” Phùng Âm không hiểu.

Tôi liếc nhìn chị ấy: “Chị ta thích Chu Lang.”

“Trương Hiểu Nhã thích Chu Lang?” Chị ấy kinh ngạc nhìn tôi: “Không thể nào?”

“Sao lại không thể?” Tôi hỏi.

“Chu Lang có bạn gái rồi.” Chị ấy nói: “Hơn nữa Trương Hiểu Nhã đã kết hôn rồi mà, chồng chị ta vừa đi ra nước ngoài cách đây không lâu!”

“Năm ngoái Trương Hiểu Nhã kết hôn, nhưng bắt đầu từ năm học cấp ba, người chị ta thích là đàn anh Chu Lang.” Tôi nhấp ngụm cà phê: “Chị ta lấy ông chồng hiện tại này là vì nghĩ cho việc làm ăn của gia tộc, chứ hai người họ không có chút tình cảm gì. Sau đêm tân hôn thì chị ta chưa để ông chồng động vào người, trong lòng chị ta chỉ có Chu Lang thôi, vẫn không thể buông bỏ được.”

“Đậu má...ngay cả chuyện này cậu cũng biết?” Chị ấy kinh ngạc.

Tôi nhìn chị ấy: “Bất ngờ vậy à?”

Chị ấy cười ngượng ngùng: “Cũng đúng mà, bản lĩnh của cậu thì tôi đã được chứng kiến ở Thượng Kinh rồi...”

Chị ấy uống ngụm cà phê rồi hỏi tiếp: “Vậy Trương Hiểu Nhã không buông bỏ được Chu Lang, vậy chị ta có dùng tà thuật hại Chu Lang giống như đứa em gái của mình Trương Hiểu Dương không?”

Tôi lắc đầu: “Trương Hiểu Nhã không phải Trương Hiểu Dương, cô gái này rất tốt, chị ta sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.”

Chị ấy ồ lên một tiếng rồi nhún vai: “Được rồi, tôi hiểu tại sao cậu lại mắng cụ kỵ của tôi rồi...”

“Tính tình cụ kỵ chị nóng nảy, biết được chuyện này do Trương Hiểu Dương làm liền tức giận muốn đi giết cả nhà Trương Hiểu Dương.” Tôi nói: “Trương Hiểu Dương sai nhưng cha mẹ và anh chị của cô ta vô tội. Nếu như không mắng cho ông ấy tỉnh thì ông ấy sẽ phạm sai lầm lớn, và kiếp quỷ tiên của cụ kỵ chị cũng chấm dứt.”

“Mặc dù cậu làm như thế này là chửi tổ tông của tôi!” Chị ấy nhìn tôi: “Nhưng tôi không thể không nói, cậu mắng rất đúng!”

“Cảm ơn đã hiểu được.” Tôi nói.

“Nhưng mà thiếu gia à, tôi vẫn muốn hỏi một câu.” Chị ấy nhìn tôi: “Cụ kỵ tôi giết cả nhà cô ta là không đúng nhưng Trương Hiểu Dương hại nhà chúng tôi, lẽ nào chuyện này mặc kệ sao?”

“Đương nhiên không thể mặc kệ được.” Tôi nói.

Chị ấy ngẫm nghĩ: “Cậu sẽ xử lý cô ta à?”

Tôi nhìn chị ấy rồi cười đầy ẩn ý, thở dài một hơi.

Phùng Âm vừa nhìn thấy, lập tức hiểu ra.

“Thiếu gia, cậu không xuống tay được, đúng không?” Chị ấy hỏi.

“Cô ta dùng tà thuật hại người, chỉ cần tà thuật bị phá bỏ thì cô ta sẽ chịu sự cắn trả ở mức độ nhất định.” Tôi nói: “Nếu như người mà cô ta mời đến đồng ý giúp cô ta chịu phần lớn sự cắn trả, vậy cô ta có thể bảo toàn được mạng sống của mình, còn nếu như người đó không chịu thì không cần người khác động thủ, cô ta cũng nhất định chết.”

Tôi hít một hơi sâu: “Chỉ là trong bụng cô ta còn có đứa con, nếu như cô ta chết rồi thì đó mà một thân hai mạng. Cô ta có tội thì phải đền tồi, nhưng đứa trẻ đó lại vô tội...”

“Vậy phải làm thế nào?” Chị ấy nhìn tôi.

“Chuyện này không cần chị suy nghĩ.” Tôi nhấp ngụm cà phê: “Nhiệm vụ của chị là cãi nhau với anh trai chị, chị làm tốt nhiệm vụ này là được rồi.”

“Được rồi.” Chị ấy gật đầu rồi hỏi tiếp: “Thiếu gia, có phải Trương gia sẽ đưa ra điều kiện rất quá đáng, sau đó anh tôi sẽ đồng ý không?”

“Đúng vậy.” Tôi nói.

“Tôi có thể hỏi là điều kiện gì không?” Chị ấy hỏi.

“Buổi tối sau khi quay về thì mẹ chị sẽ nói cho chị biết.” Tôi nói.

“Cũng được.” Chị ấy ngẫm nghĩ: “Đợi khi mẹ tôi nói cho tôi thì tôi nhân lúc đang tức giận vì chuyện đó sẽ đi chửi nhau với anh ấy, như vậy sức chiến đấu sẽ mạnh hơn một chút.”

Tôi khẽ cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, xem phim đi.”

Bình Luận (0)
Comment