“Vậy ngài cảm thấy tôi nên ra tay thế nào?” Tôi hỏi.
“Với bản lĩnh của cậu thì có thể phá tà thuật trên người họ, giết nữ âm dương sư kia dễ như trở bàn tay.” Ông ấy có chút kích động: “Nếu như cậu ra tay sớm hơn một chút thì không phải không có chuyện gì rồi sao?”
“Ngài đang nghi ngờ tôi? Hay là đang dạy tôi làm như thế nào?” Ánh mắt tôi trở nên sắc lạnh: “Chuyện này là ngài làm hay là tôi làm đây?”
“Đương nhiên là cậu làm rồi...” Ông ấy giảm ngữ khí xuống: “Xin lỗi thiếu gia, tôi vừa có chút kích động, nhưng tôi không có ý gì khác. Tôi biết cậu có kế hoạch của mình, nhưng có những chuyện một khi bắt đầu rồi thì khó có thể quay đầu lại được. Tôi thực sự không hiểu được bàn cờ này của cậu, thiếu gia, cậu có thể nói cho tôi biết không để tôi an tâm một chút?”
Tôi cười lạnh: “Lão tổ của Phùng gia là quỷ tiên, chuyện này người Cát Sơn có biết không?’
“Chuyện này...” Ông ấy sững lại: “Sao họ biết được?”
“Bọn họ không biết nhưng nữ âm dương sư biết.” Tôi cười lạnh: “Nếu không thì tại sao từ lúc bắt đầu cô ta đã phòng ngài?”
Ông ấy sững lại: “Thiếu gia, ý của cậu là...”, “Cô ta biết ngài là quỷ tiên, thế nên luôn phòng bị ngài.” Tôi nhìn ông ấy: “Bây giờ tôi làm như vậy không phải muốn để cô ta phát hiện ra tôi quá sớm. Ngài cũng hay lắm, hết lần này đến lần khác đến tìm tôi, ngài là sợ cô ta không phát giác được tôi, đúng không?”
Phùng Vân kinh ngạc rồi vội đứng dậy: “Xin lỗi thiếu gia, tôi hiểu rồi! Tôi đi ngay đây!”
“Ngài nhớ rõ lấy, đây là lần cuối cùng.” Tôi cảnh cáo ông ấy: “Còn dám đến nữa thì chuyện này ngài tự làm lấy, tôi sẽ không can dự!”
“Vâng vâng, tôi nhớ rồi! Tôi không dám nữa! Sẽ không dám nữa!” Ông ấy sợ hãi hoảng loạn, cung tay với tôi một cái rồi quay người rời đi.
Tôi lẳng lặng nhìn theo ông ấy cho đến khi ông ấy đi ra khỏi quán lẩu, rồi biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Quỷ tiên cũng là cảnh giới này!
Tôi không làm gì cả mà chỉ tiếp tục uống trà.
Lúc này, Phùng Âm gửi cho tôi định vị.
Tôi cầm lên xem thấy căn biệt thự Phùng gia cách đây không xa, cũng chỉ đi mất hai mươi phút thôi.
Tiếp đó, chị ấy lại gửi cho tôi một tin nhắn: “Thiếu gia, nếu cậu đến thì nói với tôi một tiếng, để tôi thông báo cho vệ sĩ trước, nếu không họ không cho cậu vào đâu.”
Tôi vừa xem tin nhắn của chị, vừa mỉm cười bình thản.
Rất nhanh sau đó lẩu đầu cá đã được bưng lên.
Bà chủ không hề lừa tôi, mùi vị của nó quả thực không tồi.
Tôi cứ thong thả ăn hết tiếng rưỡi đồng hồ, cân rưỡi đầu cá cùng với năm lần gọi rau đã được tôi ngốn sạch.
Sau khi ăn xong, tôi nhìn đồng hồ thấy đã mười rưỡi rồi.
Thời gian sắp đến, đã đến lúc nên xuất phát.
Tôi đứng dậy thanh toán, tiếp đó ra ngoài đường, dùng ứng dụng gọi xe, rồi đến thẳng căn biệt thự của Phùng gia.
Mười mấy phút sau, tôi đã đến nơi.
Căn biệt thự Phùng gia được xây biệt lập, kiến trúc chính là một căn biệt thự ba tầng, trông đẹp vô cùng, xung quanh trồng nhiều cây xanh, hơn nữa còn có vườn hoa.
Sau khi xuống xe, tôi nhìn cửa cổng Phùng gia được bảo vệ cẩn mật, tôi tập trung tinh thần rồi hình dung ra khinh thân phù, kim quang trên người lóe lên một cái, soạt một tiếng rồi bay qua chiếc cổng lớn đến được trước cửa biệt thự, ấn vào chuông cửa.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa bật mở, Chu Địch vừa nhìn thấy là tôi thì không khỏi sững sờ: “Ngô Tranh thiếu gia...”
“Cô, cô đừng ngạc nhiên.” Tôi nói: “Bảo vệ không nhìn thấy cháu đâu, cháu trèo tường vào đấy.”
“Trèo tường?” Châu Địch mơ hồ nhìn tôi: “Cậu...”
“Cô đừng hỏi nhiều như thế, có thể cho cháu vào không?” Tôi hỏi.
“A, cậu mau vào đi!” Lúc này cô ấy mới phản ứng kịp.
“Cảm ơn cô.” Tôi mỉm cười với cô rồi đi vào trong phòng khách.
Vừa bước vào thì nghe được tiếng cãi nhau của Phùng Âm và Phùng Viễn truyền đến từ trên lầu.
“Anh bớt trợn mắt với em đi!” Phùng Âm hét lên giận dữ: “Trương Hiểu Dương là đồ phế vật, còn chưa biết đứa con trong bụng cô ta là giống của ai! Anh cũng tự hỏi lương tâm mình đi, anh ngủ với cô ta chưa? Ngay cả động còn chưa động mà đòi làm cha rồi, anh nói xem anh có phải thằng ngu không?”, “Mày không được nói Hiểu Dương như thế.” Phùng Viễn cũng gào lên: “Còn dám nói một câu nữa thì tao giết chết mày!”
“Anh dám!”
“Mày xem tao có dám hay không dám!”
“Phế vật! Cô ta chính là phế vật! Trương Hiểu Dương chính là phế vật!”
“Mày câm mồm!”
Rầm một tiếng, Phùng Viễn ném một thứ gì đó xuống đất.
...
Tôi nhìn lên bên trên, vô thức hắng giọng.
Châu Địch đóng cửa lại rồi đến bên tôi: “Phùng Âm vừa quay lại liền gọi Phùng Viễn lên lầu đi vào phòng sách rồi khóa cửa lại, hai chúng nó bắt đầu cãi nhau đến tận bây giờ. Tôi lên khuyên chúng nó mà có đứa nào nghe đâu, thế nên tôi mặc kệ luôn.”
“Không sao.” Tôi nhìn cô: “Chú Phùng sao rồi ạ?”