Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 589 - Chương 589. Khổ Tận Cam Lai

Chương 589. Khổ Tận Cam Lai Chương 589. Khổ Tận Cam Lai

“Ông ấy bị thằng súc sinh Phùng Viễn chọc tức mà thổ huyết rồi.” Châu Địch đau lòng nói: “Buổi chiều nó đến nhà Trương gia, lúc quay lại thì nói với bọn cô là nó đã lấy một phần mười cơ nghiệp của nhà cô làm sính lễ cho Trương gia, còn ký cả thỏa thuận nữa chứ. Chú nhà tức giận quá, cấp hỏa công tâm, liền thổ huyết.”

“Để cháu đi xem chú Phùng thế nào.” Tôi nói.

“Ừm!” Cô ấy lau nước mắt: “Ông ấy đang ở phòng ngủ ở lầu trên, để tôi dẫn cậu đi.”

“Vâng.” Tôi gật đầu.

Chúng tôi lên trên lầu, lúc đi qua phòng sách thì bên trong phát ra tiếng ầm ầm, Phùng Âm đã xô đổ cả kệ sách.

“Đánh đi! Đánh nhau luôn đi! Xem đứa nào đánh giỏi nào!” Chị ấy gào lên.

Phùng Viễn cũng thét lên đầy giận dữ, tiếp đó lại tiếng choang choảng phát ra, dường như mấy bình hoa đã bị anh ấy đập cho vỡ vụn.

Châu Địch dừng lại, tức run cả người.

“Cô à, cô đừng tức giận.” Tôi nói: “Chúng ta cứ đến xem chú nhà thế nào đã.”

Châu Địch liếc nhìn tôi một cái rồi cố gắng bình tĩnh lại, gật đầu: “Được.”

Cô ấy dẫn tôi tiếp tục đi thẳng về phía trước đến phòng ngủ của họ.

Sau khi đi vào phòng ngủ thì tôi nhìn thấy Phùng Cường đang nằm trên giường, chú ấy đang thở dốc, sắc mặt trắng bệch, mái tóc đã ướt nhẹp mồ hôi.

Tôi đến bên cạnh rồi ngồi xuống giường: “Chú Phùng, chú không sao chứ?”

Phùng Cường thấy tôi đến, chú ấy yếu ớt muốn ngồi dậy: “Ngô Tranh thiếu gia...”

“Chú đừng cử động...” Tôi ngăn chú ấy lại: “Không cần khách sáo vậy đâu chú.”

Chú ấy lại nằm xuống rồi dặn Châu Địch: “Mau, đi rót trà cho thiếu gia.”

“Vâng.” Châu Địch gật đầu. VIPTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ

“Không cần đâu cô ơi.” Tôi nói xong rồi nhìn Phùng Cường: “Chú, nghe cô nhà nói là chú cấp hỏa công tâm mà thổ huyết, bây giờ để cháu trị thương cho chú.”

Phùng Cường thở hổn hển, yếu ớt gật đầu.

Tôi ấn vào huyệt Đàn Trung, điều nội khí vào trong mạch chính của chú ấy, giúp chú ấy thông kinh lạc. Cấp hỏa công tâm dẫn đến thổ huyết, đại đa số là do hỏa khí tăng cao, khiến cho kinh lạc bị tổn thương. Lúc như thế này, nếu như người ta có bệnh kín, vậy thì rất dễ trở nên nặng hơn, dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng thể chất của Phùng Cường tất rốt, lại không có bệnh mãn tính nghiêm trọng nào, thế nên chỉ cần khiến cho kinh lạc lưu thông thì chú ấy tự nhiên cũng khỏe lại mà thôi.

Châu Địch bước đến, lo lắng nhìn tôi, cô ấy nuốt nước bọt.

Tôi không để tâm đến ánh mắt của cô ấy, mà tập trung tinh thần mau chóng lưu thông kinh lạc cho Phùng Cường.

Hơi thở của Phùng Cường cũng rất nhanh đã ổn định lại, trên mặt cũng hồng hào hơn, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Tôi thu lại nội khí rồi tĩnh tâm lại, mỉm cười với chú ấy: “Thế nào? Chú còn thấy khó chịu không?”

Phùng Cường ngồi dậy: “Cảm ơn thiếu gia, tôi thấy dễ chịu rồi.”

“Ừm.” Tôi nhìn đồng hồ, rồi quay đầu dặn Châu Địch: “Cô , chị Chu Lâm sắp đến rồi, cô ra cửa đón chị ấy vào đi, sau đó đợi chúng cháu ở phòng khách.”

“Chu Lâm?” Cô ấy sững lại: “Nó quay lại đây à?”

“Cô đừng hỏi nhiều như thế, cô đi đón chị ấy đi.” Tôi nói.

“Em đừng nhiều lời, nghe lời thiếu gia đi, mau lên nào!” Phùng Cường cũng nói.

“Ừm...ừm, được rồi.” Châu Địch quay người rời đi.

Tôi nhìn sang Phùng Cường: “Chú Phùng, bây giờ Phùng Viễn mất đi thần trí, bị người ta khống chế rồi, anh ấy làm ra những chuyện này đều là do anh ấy không điều khiển được bản thân. Chú đừng vì chuyện này mà tức giận, đợi anh ấy khỏi rồi thì sẽ hiểu ra được thôi.”

Phùng Cường thở dài: “Thiếu gia, tôi hiểu được đạo lý cậu nói nhưng lời nói đã nói ra thì không thu lại được. Bây giờ chuyện của Phùng Viễn và Trương Hiểu Đương đã làm ầm ĩ khiến người Cát Sơn này biết hết rồi. Nó còn ký thỏa thuận với Trương gia nữa, lấy một phần mười tập đoàn hải vụ Cát Sơn làm sính lễ cho Trương gia. Cho dù nó tỉnh lại, biết được bản thân sai, nhưng những chuyện này đã thành hiện thực rồi, đến lúc đó phải làm thế nào?”

Trong lòng tôi nghĩ đúng là không hổ danh là con cháu của Phùng Vân, hai người nói giống nhau không lệch phát nào.

“Chú không cần lo lắng về chuyện này.” Tôi nói với chú ấy: “Trương gia sẽ không trót lọt được vụ này đâu.”

“Nhưng Phùng Viễn đã đồng ý rồi, hơn nữa lại ký thỏa thuận.” Chú ấy nói một cách bất lực: “Giấy trắng mực đen đã ở đó, nếu như không giữ lời, chuyện này truyền ra ngoài thì chuyện làm ăn sau này của Phùng gia chúng tôi phải làm như thế nào đây....”

Tôi mỉm cười bình thản: “Chú yên tâm, sẽ không sao đâu.”

“Tôi thấy được thiếu gia rất tự tin.” Chú ấy nói: “Nhưng tôi lại không yên tâm được! Bàn cờ này của cậu quá thâm hậu khiến tôi nhìn mà không hiểu...thiếu gia, cậu có thể...”

“Không thể.” Tôi nhìn chú ấy: “Chú Phùng, nếu như không tin cháu thì chú tìm người khác; còn nếu như tin cháu thì chú không được hỏi quá nhiều, cứ làm theo lời cháu là được.”

Chú ấy trầm mặc giây lát rồi hít một hơi thật sâu: “Được rồi, tôi nghe cậu! Tôi không hỏi nữa!”

“Vậy thì được.” Tôi nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ rồi: “Đến giờ rồi, chúng ta xuống lầu thôi.”

“Vâng.” Chú ấy gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment