Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 59 - Chương 59. Chuyện Lạ

Chương 59. Chuyện Lạ Chương 59. Chuyện Lạ

Vấn đề của mộ tổ Quách Gia, cơ bản đã rõ.

Trận khí ở tam thủy dục long phức tạp, hạ táng ở nơi như vậy, xung quanh không thể có thừa thêm bất kỳ thứ gì, tránh nhiễu loạn khí đất, thay đổi phương hướng sát khí. Vậy nên bốn phía tổ mộ Quách Gia trống rỗng, cây cũng không có, có lẽ là lời tổ tiên lưu lại.

Nhưng đến đời Quách Chính, ông ta vì chiều con, đến phong thủy cũng để anh ta tùy tiện thay đổi. Sau khi sửa lương đình, phá hư đến hướng đi của sát khí, cho nên mới tạo thành tai họa ngầm to lớn cho phong thủy, tạo thành nguy hiểm đoạn tử tuyệt tôn.

Đêm làm xong lương đình đó, Quách Thần Long liền mất đi một đứa con.

Bây giờ, đến lượt con trai của Cố Hiểu Đồng.

Nắm rõ ràng những chuyện này, việc cũng dễ làm.

Thật ra đã nói đến mức này, Quách Chính hồ đồ hơn nữa cũng ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

“Thiếu gia, có phải lương đình này…” Ông ta dò hỏi.

“Tổ tiên chú không lẽ chưa từng nói, trên mảnh đất này ngoại trừ táng mộ, không được làm thêm bất kỳ thứ gì dư thừa?” Tôi hỏi ông ta.

“Chuyện này…” Ông ta ho khan: “Bố tôi chết sớm, liên quan đến mộ phần tổ tiên, ông ấy không lưu lại điều gì…”

“Được rồi, cũng không quan trọng.” Tôi khoát tay, nói tiếp: “Chú hãy nhớ, phong thủy nhà chú quả thật rất tốt, nhưng có điểm đặc thù, xung quanh mộ tổ không thể tùy tiện sửa chữa. Bây giờ vấn đề nằm trên lương đình, trưa mai, chú tự mình dẫn người đến phá nó đi, sau đó đi về trăm dặm phía đông lấy đất, san lại móng. Những chuyện này, phải hoàn thành xong trước khi trời tối, chú nhớ hết chưa?”

“Vâng, được, tôi nhớ rồi.” Ông ta gật đầu.

“Chuyện này chú tranh thủ làm, ngoài ra nói Trần Siêu đặt vé máy bay, sáng mai, Khả Nhi về Thượng Kinh, tôi đi Ninh Châu.”

Quách Chính sửng sốt: “Còn tôi thì sao?”

“Chú không cần đi, nhiều người không giúp được gì, ngược lại còn thêm loạn.” Tôi mở cửa xuống xe: “Trở về khách sạn thôi!”

Xong chuyện rồi, cũng không cần ở lại đây chịu khổ.

Tôi ngâm người một lúc, tắm sạch sát khí và âm khí dính trên người, nói chúc ngủ ngon với Khả Nhi rồi trở về phòng ngủ nằm dài trên giường. Trước khi ngủ, tôi phải gọi cho Quách Thần Quân, hỏi tình hình đứa trẻ, đồng thời nói lại tình hình ở đây.

Quách Thần Quân là người duy nhất của Quách Gia có thể gánh được đại sự, tam thủy dục long phải nói cho chị ấy biết, nếu không chỉ dựa vào Quách Chính và Quách Thần Long, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Đối với vị Quách tiểu thư này, tôi không giấu giếm chuyện gì, nói hết thế cục phong thủy, đầu đuổi gốc gác, bao gồm cả chuyện tổ tiên chị đều đã hồn phi phách tán.

Sau khi nghe xong, Quách Thần Quân trầm mặc.

Tôi đợi một lúc, hỏi chị: “Nếu như chị đã nghe rõ rồi, tôi đi ngủ đây.”

“Cậu đợi đã…” Chị do dự một lúc, hỏi: “Cha mẹ tôi trăm năm sau, có phải cũng…”

“Cũng sẽ như vậy.” Tôi bình tĩnh nói.

“Có thể tránh khỏi không?”

“Không thể?”

“Đổi địa điểm cũng không được sao?”

“Có thể đổi, nhưng nguy hiểm lớn hơn.” Tôi nói: “Tam thủy dục long sát khí quá nặng, vào đã khó, ra còn khó hơn. Nếu như dời mộ, Quách gia rất dễ dẫn đến họa diệt môn.”

Chị bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tôi biết. Cảm ơn thiếu gia.”

“Thật ra chị cũng không cần nghĩ nhiều, đây là phong thủy tổ tiên Quách gia lựa chọn.” Tôi nói: “Mặc dù vô cùng hung hiểm, nhưng lại là mình làm người hưởng, đảm bảo hậu nhân Quách gia ngày sau có thể hưng thịnh phát đạt. Hơn nữa đó cũng là phản sát tuyệt địa, phàm là người hiểu về phong thủy, đều biết mảnh đất đó đại hung, cho nên Quách gia chôn năm đời ở đó, cũng không có quý nhân nào nhắm tới. Chỉ cần Quách gia không tự mình loạn, có thế tam thủy dục rồng chống lưng, Quách gia vẫn có thể chèo chống, không ngừng hưng thịnh.”

“Mộ tổ nhà chúng tôi, cha tôi đã tìm rất nhiều người tới xem, những người đó đều nói nơi này tốt, bây giờ xem lại, cũng chỉ là thuật sĩ giang hồ mà thôi.” Chị hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn thiếu gia cho nhà chúng tôi biết huyền cơ này, cậu yên tâm, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này, không để cha và anh tôi nhúng tay vào.”

“Vậy thì tốt.” Tôi nhìn đồng hồ: “Sắp hai giờ rồi, tôi ngủ đây.”

“Ngày mai tôi sẽ tới sân bay đón cậu, ngủ ngon.” Chị nói.

“Ngủ ngon!”

Tôi cúp máy, tắt đèn, thở ra một hơi thật dài.

Tai họa ngầm trong phong thủy đã được giải trừ, bây giờ tôi có thể rảnh tay tới gặp sườn xám giấy.

Rất nhanh, tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Quách Chính tự mình tiễn tôi và Khả Nhi đến sân bay Vinh Dương. Tôi chưa từng ngồi máy bay, Khả Nhi dẫn tôi vào, cũng nhau qua cửa an ninh, sau đó dẫn tới khu chờ máy bay, chúng tôi nói chuyện một hồi mới lên máy bay.

Tôi đeo túi lên, hỏi cô: “Cậu có thể tự đi được không?”

“Cậu không cần lo cho tôi, mỗi năm tôi cũng phải bay cả chục lần.” Cô cười một tiếng: “Cậu ấy, lần đầu lên máy bay đừng quá lo lắng. Nhớ những gì tôi nói, lúc phi cơ lên hoặc xuống, nhất định phải hít sâu, ngâm thơ, như vậy sẽ không quá khó chịu.”

“Tôi nhớ rồi.” Tôi nhìn đám người xếp hàng phía trước: “Vậy tôi đi đây, cậu đến nơi rồi nhắn tin cho tôi.”

“Ừm, cậu cũng vậy nhé.” Hai chúng tôi ôm nhau một lúc, cô ấy đưa mắt nhìn theo tôi lên cửa máy bay, vẫy vẫy tay với tôi, nói một câu: “Thiếu gia, thượng lộ bình an!”

Tôi cười, gật gật đầu, đi theo dòng người lên máy bay.

Sau khi lên máy bay, tôi tìm được chỗ ngồi của mình, cất được túi, ngồi xuống, đeo dây an toàn. Đã bằng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tôi một mình đến một nơi xa, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, đột nhiên có chút cô độc.

Tôi bình ổn lại tâm trạng, lấy điện thoại nhắn tin cho Quách Thần Quân: “Tôi lên máy bay rồi.”

Chị ấy rất nhanh nhắn lại: “Được, một lúc nữa tôi sẽ ra sân bay, đi đường cẩn thận!”

Tôi hít một hơi thật sâu, lòng nói việc gì cũng phải có lần đầu tiên, phải trải nghiệm một chút.

Nửa tiếng sau, máy bay thuận lợi cất cánh, rời khỏi Vinh Dương.

Tôi theo lời Khả Nhi dạy, yên lặng ngâm bài Thương tiến tửu của Lý Bạch, quả nhiên không thấy khó chịu lắm.

Lần này, tôi yên tâm rồi.

Máy bay bay 6 tiếng, chừng 4h chiều bình an hạ cánh ở sân bay Ninh Châu.

Tôi theo dòng người ra khỏi sân bay, nhìn thấy Quách Thần Quân vóc dáng cao gầy đang vẫy tay với tôi.

Tôi cũng vẫy tay lại với chị, đi tới lối đi tới trước mặt chị.

“Đi đường thế nào? Không gặp khí lưu chứ?” Chị bước đến.

“Khá tốt.” Tôi nói: “Cố Hiểu Đồng sao rồi?”

“Tinh thần cô ấy rất kém.” Quách Thần Quân nói: “Hôm qua một đêm không ngủ, cô ấy nói vừa nhắm mắt, đã thấy sườn xám giấy cười nhạt với cô ấy.”

“Đứa bé đâu?” Tôi lại hỏi.

“Đứa bé khá ổn, có điều trưa nay có chuyện lạ xảy ra.” Chị nói: “Tấm phù cậu vẽ cho nó, bị nó ăn mất…” Tôi dừng bước: “Ăn?”

“Ừm, không biết vì sao nó nắm được, đến khi chúng tôi nhìn thấy, phù đã bị ăn mất nửa rồi.” Chị lo lắng nhìn tôi: “Thiếu gia, chuyện này tà tính quá..”

Tôi hơi trầm tư, bước nhanh ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment