Nhà của Cố Hiểu Đồng ở quận Ninh Nam, thành phố Ninh Châu là một ngôi nhà nằm trong khu dân cư cao cấp.
Chúng tôi vừa tới nơi, tìm được nơi đỗ xe và đi lên lầu, vừa đi đến cửa thì chợt nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan của một người phụ nữ: “Thành Thành! Thành Thành…”
Quách Thần Quân vội vàng lấy chìa khóa mở cửa, chúng tôi chạy nhanh vào phòng, khi chạy đến phòng của đứa bé, cảnh tượng đập vào mắt chúng tôi là hình ảnh một người phụ nữ trẻ tuổi mặt trắng bệch đang ôm một đứa bé sơ sinh mặt đầy máu, cô ấy khóc không thành tiếng.
“Hiểu Đồng, có chuyện gì xảy ra với Thành Thành thế?” Quánh Thần Quân hỏi một cách sửng sốt.
Cố Hiểu Đồng thấy Quách Thần Quân xuất hiện như gặp được cứu tinh, cô ấy nhanh chóng kéo tay chị Quách, nói: “Thần Quân! Thành Thành chảy máu rồi. Mau cứu nó đi. Mau cứu nó đi.”
“Thiếu gia, cậu mau cứu đứa bé.” Quách Thần Quân lo lắng nhìn tôi.
Tôi lại gần, đón lấy đứa bé từ lòng người mẹ, cẩn thận đặt vào nôi. Tôi ngắm nghía đứa bé, dường như đứa bé này chỉ còn lại một hơi thở, máu đang chảy ra từ khóe mắt, mũi, miệng và tai. Tôi định thần lại, nhìn chằm chằm vào đôi lông mày, trong ánh sáng mờ ảo, tôi nhìn thấy một người phụ nữ với nửa khuôn mặt đẫm máu ở ngay ấn đường. Đôi mắt trên khuôn mặt đó u ám đằng đằng sát khí, oán hận vô cùng.
Tôi suy nghĩ một lúc, quay lại nói với Cố Hiểu Đồng: “Đừng khóc nữa, mau vắt cho tôi một ít sữa. Nhanh lên!”
Cố Hiểu Đồng giật mình, ngơ ngác nhìn sang Quách Thần Quân bên cạnh.
Quách Thần Quân vội vàng nói: “Cậu còn ngây ra đấy làm gì? Mau vắt đi.”
“Được rồi!” Lúc này Cố Hiểu Đồng mới hoàn hồn. Cô ấy run cầm cập, bắt đầu cởi quần áo.
Tôi quay đầu đi, không nhìn cô ấy nữa.
Quách Thần Quân lấy một bình sữa bên cạnh đưa cho Cố Hiểu Đồng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chị ấy đỏ bừng mặt quay đi. Quách Thần Quân vẫn là một cô gái, vì vậy khi nhìn thấy cảnh tượng này sẽ căng thẳng, ngại ngùng giống tôi.
Cố Hiểu Đồng không thể quan tâm được nhiều hơn nữa, cô ấy vắt xong sữa, chìa tay đưa cho Quách Thần Quân: “Thần Quân!”
Quách Thần Quân cầm lấy sữa rồi đưa cho tôi.
Tôi tập trung định thần lại, dí ngón trỏ và ngón giữa của tay phải vào ấn đường đứa bé, sau đó búng tay vào bình sữa. Tôi cắn ngón giữa để lấy vài giọt máu nhỏ vào bình sữa. Tôi đưa lại bình cho Quách Thần Quân: “Chị cầm lấy!”
“Được”. Quách Thần Quân nhận lấy nó, tay chị run lên vì căng thẳng.
Tôi tập trung nhìn vào ngón tay giữa bên phải của mình, tập trung nội khí, máu từ vết thương liền chảy ra. Tôi dùng máu để vẽ một lá bùa trấn trên ngực đứa bé, vẽ xong, tôi dán nó lên ấn đường rồi ấn nhè nhẹ.
Đột nhiên bên ngoài cất lên tiếng kêu chói tai của loài chim cú và một luồng âm khí lạnh toát ra từ người đứa bé, nó lan từ những ngón tay đến khuỷu tay tôi. Tôi cảm thấy ớn lạnh đến tận xương tủy, nhưng nghiến răng để tiếp tục hút âm khí đến vùng gần vai phải, đồng thời ra sức ấn vào ấn đường của đứa bé.
Đứa bé nhổ ra một ngụm máu đen, khóc ré lên.
“Mau cho uống sữa, nhanh lên!” Tôi nắm lấy vai phải chanh chóng chạy ra khỏi phòng đứa bé rồi lao vào nhà tắm.
Quách Thần Quân lo lắng chạy theo tôi vào nhà vệ sinh: “Cậu không sao chứ?”
Tôi không còn sức để nói. Đặt hai tay vào chậu nước lạnh, tôi vận khí đan điền để dồn âm khí ở cánh tay phải ra khỏi cơ thể. Nước trong chậu sớm nhuộm đỏ máu. Quách Thần Quân bên cạnh sợ đến mềm nhũn chân, suýt chút nữa là ngã ra đất.
Mồ hôi lạnh trên đầu tôi tuôn ra như mưa. Tôi tập trung hết sức lực để đẩy hết âm khí ra ngoài.
Ngay lập tức, có một luồng khí đen nổi lên và biến thành một người phụ nữ cao hơn một mét đứng trên mặt nước. Cô ta mặc một bộ sườn xám bằng giấy đã bạc màu, toàn thân dính máu. Đôi mắt đen kịt đầy sự căm phẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ta gầm lên một tiếng rồi biến thành luồng khí đen và biến mất.
Quách Thần Quân nhìn thấy cảnh tượng trên, mặt chị ấy sợ hãi tái đi.
Tôi vịn tay vào tường, mắt tối sầm lại, hít một hơi thật sâu rồi nhấc tay ra khỏi nước, người không còn sức lực dựa người vào bồn rửa mặt. Tôi tiện tay với chiếc khăn tắm trắng quấn quanh vết thương.
Quách Thần Quân cứ đứng nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, sợ quá không nói nên lời.
Tôi điều chỉnh lại hơi thở, lúc này vai phải mới nóng trở lại, mở khăn tắm ra xem thì thấy vết thương đã ngừng chảy máu. Tôi ném cái khăn nhuộm đỏ máu sang một bên, nhìn sang bên Quách Thần Quân: “Chị không sao chứ?”
Chị ấy lấy tay che miệng, thở hổn hển, đôi mắt vô hồn ngước nhìn tôi, không nói nên lời.
Tôi sững lại, đưa tay ra đỡ chị ấy, chị ấy mềm nhũn, ngã thẳng vào vòng tay tôi.
Tôi mau chóng ôm lấy chị ấy: “Này, chị ổn không?”
Chị ấy nhìn tôi đầy nước mắt: “Tôi… tôi…”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi ôm chị ấy trở lại phòng khách, đặt xuống sô pha, trấn tĩnh lại, tôi bắt đầu vẽ một lá bùa ở giữa ấn đường của chị ấy rồi liên tục ấn nhẹ.
Chị ấy kinh hãi kêu lên một tiếng, cơ thể run lên một cách kỳ lạ. Lúc này Quách Thần Quân mới lấy lại được hơi thở, bắt đầu thở hổn hển trở lại.
Tôi ngồi xuống, nhìn vào mắt chị ấy: “Chị thấy đỡ hơn rồi chứ?”
Bây giờ chị ấy trông giống như đứa bé mới bị dọa cho một phen kinh sợ, nước mắt ngắn nước mắt dài, run rẩy gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ: “Không sao, sớm muộn gì chị cũng phải gặp cô ta. Lần sau nếu có gặp lại, sẽ không đáng sợ nữa.”
“Cô ta chính là người mặc sườn xám giấy?”
“Đúng, mà cũng không đúng.”
Quách Thần Quân ngơ ngác: “Đúng, mà cũng không đúng?”
Tôi đứng dậy, không giải thích gì thêm, vừa xoa nhẹ giữa lưng chị ấy vừa hỏi: “Chị cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”
Chị ấy không hỏi gì thêm nữa, nhè nhẹ gật đầu: “Được rồi. Cảm ơn cậu.”
“Vậy thì tốt.” Tôi đỡ chị ấy đứng lên: “Chúng ta đi xem đứa bé ra sao rồi!”
“Ừ.” Chị ấy vịn vào tôi để đứng dậy.
Khi chúng tôi vào lại phòng đứa bé thì nó đã ngừng khóc. Cố Hiểu Đồng ngồi bên cạnh, vừa lau nước mắt, vừa cho đứa bé bú.
Đứa bé nhanh chóng ngủ lịm đi.
Quách Thần Quân nhìn đứa bé, thở phào nhẹ nhõm, quay ra hỏi tôi: “Nó ngủ rồi à?”
Cố Hiểu Đồng nghe thấy tiếng động nên quay lại. Nhìn thấy tôi, cô ấy chạy lại quỳ xuống trươc mặt tôi rồi khóc nức nở.
“Đừng như vậy!” Tôi vội vàng đỡ cô ấy lên: “Cô Cố, tôi thực sự không dám nhận.”
“Cảm ơn Ngô thiếu gia đã cứu con trai tôi! Cảm ơn cậu rất nhiều!” Cô ấy vừa khóc vừa nói.
Tôi động viên cô ấy vài câu, rồi bảo Quách Thần Quân đưa cô ấy đi nghỉ.
Nhưng cô ấy không đồng ý, nhất quyết không chịu rời con trai nửa bước.
Không còn cách nào khác, tôi đành vẽ thêm một lá phù An Thần, dán vào giữa ấn đường của cô ấy.
Người Cố Hiểu Đồng mềm nhũn, ngất xỉu rồi ngã vào lòng của Quách Thần Quân.
Cô ấy chắc chắn đã kiệt sức rồi. Sức chịu đựng cả về thể xác và tinh thần đều đã đạt đến giới hạn. Nếu không nghỉ ngơi, e rằng cô ấy không trụ được mất.
Quách Thần Quân muốn ôm lấy cô ấy, nhưng bản thân Quách Thần Quân cũng vừa mới bước ra khỏi nỗi sợ hãi, nên chân tay cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Không còn cách nào khác, tôi đành bế cô ấy lên đưa về phòng ngủ.
Đúng là người tính không bằng trời tính, lần này tôi vốn định sử dụng bùa giấy, nhưng kết quả là tôi đã dùng rồi, còn bị đứa bé kia ăn mất nữa. Đến nơi, tôi đặt Cố Hiểu Đồng lên giường, Quách Thần Quân cẩn thận đắp chăn cho cô ấy. Sau đó hai chúng tôi bước ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?” Quách Thần Quân thì thầm hỏi tôi.
“Sự việc hơi rắc rối một chút.” Tôi nói: “Nguyên thần của sườn xám giấy và đứa bé đã quyện lại làm một rồi.”
Quách Thần Quân nhíu mày: “Quyện lại rồi? Là người và quỷ?”
“Không đúng, không phải người và quỷ. Mà là quỷ và người.”
Chị ấy tự hỏi lại mình: “Có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là khác nhau rồi.” Tôi nói: “Người quyện với quỷ để bình định, quỷ quyện với người để trừu kiễn bác ti(*). Sự oán hận của người đó ám lấy nguyên thần của đứa bé. Bùa này dùng để trấn áp cô ta ta, chỉ sợ đứa bé sẽ không chịu đựng được.”
(*) Mô tả phân tích mọi thứ cực kỳ chi tiết, và từng bước rất có thứ bậc.
“Vậy phải làm thế nào?” Chị ấy lo lắng.
“Bây giờ thì không cần phải lo lắng về điều đó.” Tôi nói: “Ít nhất là trong tối nay, đứa bé sẽ không sao. Bây giờ cái chúng ta cần giải quyết là tìm ra lý do vì sao cô ta lại muốn chiếm lấy nguyên thần của đứa bé. Biết được mục đích thì chúng ta mới tìm được giải pháp.”
“Tìm bằng cách nào?”
Tôi nhìn về phía phòng ngủ của Cố Hiểu Đồng: “Đợi cô ấy tỉnh lại rồi hỏi cô ấy.”
“Hiểu Đồng?” Quách Thần Quân ngạc nhiên: “Cậu ấy biết sao?”
Tôi nhìn bốn phía rồi hỏi chị ấy: “Tối nay tôi ngủ ở đâu?”
“Cậu nằm phòng ở lầu trên. Để tôi dẫn cậu đi xem.”
“Được!” Tôi gật đầu.
Nhà của Cố Hiểu Đồng được chia làm hai lầu, lầu trên và lầu dưới. Tổng diện tích hơn hai trăm mét vuông. Căn nhà được trang trí rất nghệ thuật và đẹp mắt. Quách Thần Quân dẫn tôi lên lầu hai, chị ấy mở cửa phòng: “Phòng này rất nhiều ánh sáng, rộng rãi, thoáng mát. Cậu ngủ ở đây nhé. Tôi ở phòng bên cạnh cậu.”
“Ừ”. Tôi bỏ túi xuống, cởi giày rồi ngồi xuống giường.
Quách Thần Quân có chút khó hiểu: “Thiếu gia, cậu định…”
Tôi nhắm mắt lại: “Tôi muốn trị thương. Chị ra ngoài đi.”
“À, được.” Chị ấy không dám quấy rầy tôi, dè dặt bước ra khỏi phòng.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.