Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 61 - Chương 61. Bóng Đen

Chương 61. Bóng Đen Chương 61. Bóng Đen

Nửa đêm, tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Cố Hiểu Đồng vọng lên từ lầu một.

Một lúc sau, Quách Thần Quân chạy thật nhanh vào phòng tôi: “Thiếu gia, thiếu gia. Cố Hiểu Đồng… tình trạng của cậu ấy không ổn cho lắm.”

Tôi bước xuống giường, ra mở cửa: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Quách Thần Quân mồ hôi nhễ nhại, lo lắng nhìn tôi: “Hình như cậu ấy gặp ác mộng. Tôi không gọi được cậu ấy dậy.”

“Đừng lo, để tôi đi xem sao.” Tôi đi vòng qua chị ấy rồi đi xuống lầu.

Khi tôi đến phòng ngủ của Cố Hiểu Đồng thì thấy cô ấy nằm trên giường quần áo xộc xệch, mồ hôi vã ra ướt hết tóc, đôi mắt trợn tròn sợ hãi nhìn lên trần nhà như đang thấy một thứ gì đó kinh khủng. Cô ấy không ngừng la hét.

Tôi bảo Quách Thần Quân đứng đợi ở bên ngoài, một mình chạy nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ đầu của Cố Hiểu Đồng lên quan sát, tôi nhìn vào ấn đường của cô ấy. Thần quang đang rất loạn. Tôi còn nhìn thấy rất nhiều bóng đen từ bốn phương tám hướng đang đi lang thang, lúc ẩn lúc hiện như muốn bao vây cô ấy.

Tôi lại gần hơn, tập trung cao độ, cẩn thận quan sát những bóng đen đó. Lúc này mới nhận ra, thì ra chúng chính là nguyên nhân tạo nên âm khí ẩn giấu trong con người của Cố Hiểu Đồng bấy lâu nay, nhưng không biết vì lý do gì mà chúng lại một lần nữa trở nên kích động, mất kiểm soát như vậy.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, định thần lại, bấm ngón tay vận nội khí, vết thương cũ đã lành ở ngón giữa bàn tay phải của tôi gỉ ra một giọt máu.

Tôi lấy giọt máu đó ấn vào giữa ấn đường cô ấy rồi niệm chú: “Ngũ hành cấm chỉ, lục hợp vi lao, sắc.”

Tiếng la hét của Cố Hiểu Đồng đột nhiên dừng lại, cơ thể cô ấy run lên bần bật rồi ngất lịm đi.

Tôi thở phào một tiếng, an ủi Quách Thần Quân.: “Chị ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Tý nữa nhờ chị tắm qua cho chị ấy. Sau khi tắm xong tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Vâng, được.” Quách Thần Quân gật đầu.

Tôi ra khỏi phòng ngủ, hướng về phía phòng khách. Tôi ngồi xuống ghế sô pha, lấy khăn giấy quấn vào chỗ vết thương vừa chảy máu, ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu trị thương.

Liên tục dùng bùa máu khiến tôi tổn hao rất nhiều công lực.

Trước mắt tôi bắt đầu bị bao vây bởi màu đen. Máu huyết bắt đầu tuôn ra, đầu cũng bắt đầu âm ỷ đau.

Cố Hiểu Đồng sớm tỉnh lại.

Quách Thần Quân hỏi nhỏ cô ấy: “Cậu thấy đỡ hơn chưa?”

Cố Hiểu Đồng ngồi dậy, dụi mắt nhìn quanh: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

“Từ chiều đến bây giờ.” Quách Thần Quân nói: “Vừa rồi cậu mơ thấy cái gì thế?”

“Tôi sao? Tôi có mơ gì đâu?” Cố Hiểu Đồng ngơ ngác, tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, Thành Thành sao rồi?”

“Thành Thành tốt hơn nhiều rồi.” Quách Thần Quân nói: “Đi thôi, để tôi tắm cho cậu.”

“Tôi có thể tự làm được.” Cố Hiểu Đồng trả lời.

“Không được. Việc này là do thiếu gia sắp đặt.” Quách Thần Quân cố chấp nói.

Họ đi ra khỏi phòng ngủ, khi đi qua phòng khách, Cố Hiểu Đồng nhìn thấy tôi, cô ấy quay lại, khẽ cúi đầu chào tôi thì thầm nói: “Cảm ơn.”

Sau đó họ bước vào phòng tắm.

Tu luyện nội khí thực chất là tu luyện nguyên khí. Nội khí chính là nơi khởi nguồn của năng lượng, mà nguyên khí lại là nền tảng của thần thông, vì vậy khi tu luyện, nhận thức của con người mạnh hơn lúc bình thường rất nhiều. Vì vậy, cho dù đã nhắm mắt để trị thương nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận một cách chân thực từng nhất cử nhất động của họ.

Tất nhiên, cảm giác này là tự phát, không phải là dồn hết tâm trí vào là có được.

Nói một cách khác, đây là sự nhạy bén tự có của nguyên khí, nó không bị nhận thức của mình khống chế.

Ít nhất đến trình độ tu luyện của tôi thì tôi không thể khống chế được.

Hai người con gái đang đi tắm rồi.

Tôi tiếp tục điều chỉnh khí đan điền, điều khí lên trên, lấy khí để điều tiết tinh thần làm giảm huyết khí và giảm cơn đau đầu.

Lúc này, tiếng la thất thanh của Quách Thần Quân bất ngờ vang lên từ phòng tắm “a”.

Tim của tôi suýt nữa đập lệch đi một nhịp, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng trong phòng tắm.

Mặt tôi tự nhiên đỏ lên, đôi mắt mở to, miệng lưỡi cứng đơ, tim nhảy loạn nhịp.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng Quách Thần Quân không một mảnh vải che thân.

Chị ấy thật đẹp.

Đáng khinh! Tôi đang nghĩ gì thế này? Tôi nhanh chóng vỗ nhẹ lên khuôn mặt đang nóng ran lên của mình, tự dặn mình phải bình tĩnh lại, đôi mắt tôi lại từ từ khép vào.

Lần này, tôi sẽ coi như không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì.

Tôi thở phào một cái.

Nhưng thật kỳ lạ, cảnh tượng vừa rồi cứ hiện đi hiện lại trong đầu tôi, không thể nào xóa đi được.

Tôi nóng mặt xấu hổ, trong lòng tự cảm thấy phiền phức.

Từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy cơ thể của một người con gái, và điều quan trọng là, đó là một cơ thể hoàn hảo…

Tôi liên tục hít sâu, vận khí đan điền, chắc phải đến cả chục lần mới có thể bình tĩnh lại được.

Tôi cuối cùng cũng có thể tiếp tục trị thương rồi.

Hai người bọn họ tắm xong, thay đồ khác rồi đi đến phòng khách.

“Thiếu gia, chúng tôi xong rồi.” Quách Thần Quân khẽ nói.

Tôi mở mắt ra, vừa nhìn thấy chị ấy, tôi lại nhớ đến cảnh tượng lúc nãy. Mặt tôi bất giác lại đỏ ửng lên.

Quách Thần Quân ngạc nhiên, chạy tới chỗ tôi ân cần hỏi han: “Sao mặt cậu lại đỏ lên thế này? Có phải thấy khó chịu chỗ nào không?”

Tôi không còn cách nào khác đành ho khan một tiếng: “Khụ… không sao… hai người ngồi đi.”

Quách Thần Quân quay người lại nói với Cố Hiểu Đồng: “Hiểu Đồng, cậu ngồi đi, thiếu gia có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Được thưa thiếu gia.” Cố Hiểu Đồng ngồi xuống trước mặt tôi.

Về phần Quách Thần Quân, chị ấy ngồi xuống bên cạnh tôi một cách tự nhiên, cơ thể chị ấy toát lên mùi hương tươi mới đi thẳng vào lòng người.

Tôi hít một hơi thật sâu, định thần lại, nhìn thẳng vào Cố Hiểu Đồng.

Tuy nhìn Cố Hiểu Đồng vẫn còn tiều tụy nhưng thần sắc đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Chuyện của đứa bé đã khiến cô ấy hao tâm tổn trí và gầy đi nhiều, nhưng nhìn cô ấy rõ ràng vẫn là một cô gái xinh đẹp. Đằng sau Cố Hiểu Đồng là bức ảnh chị ấy và Quách Thần Quân chụp hồi còn học đại học. Lúc đó nhan sắc của hai người đúng là khiến hoa nhường nguyệt thẹn.

Tôi bất giác nhìn Quách Thần Quân ở bên cạnh, chị ấy cũng đang chăm chú nhìn tôi, đang chờ tôi nói một điều gì đấy.

So với tấm ảnh, bây giờ Quách Thần Quân lại càng trở nên xinh đẹp hơn. Đặc biệt là khi chị ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, cặp mắt đẹp mê hồn ấy, vẻ đẹp làm say đắm lòng người ấy sẽ làm rung động bất cứ ai.

Đáng ghét! Tôi lại đang nghĩ gì vậy? Tôi thầm mắng mình một câu rồi nhanh chóng né tránh ánh mắt của Quách Thần Quân.

Thấy tôi im lặng suốt từ vừa nãy đến giờ, Quách Thần Quân có chút khó hiểu: “Thiếu gia, cậu sao vậy?”

“Không sao.” Tôi định thần lại, tiếp tục hỏi Cố Hiểu Đồng: “Vừa rồi trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vừa… vừa rồi…” Vừa nói, Cố Hiểu Đồng vừa nhìn Quách Thần Quân.

“Để tôi giải thích.” Quách Thần Quân chen lời: “Lúc tôi tắm cho Hiểu Đồng thì giật mình nhìn thấy một dấu tay đẫm máu trên vai cậu ấy. Mới đầu tôi rất sốc, nhưng khi nhìn kỹ lại thì nó đã biến mất, không còn chút dấu tích gì nữa nên tôi nghĩ có thể là do mình bị ảo tưởng. Nên khi nãy lúc ra ngoài tôi đã không nói với cậu.”

“Bàn tay máu đó trông như thế nào?” Tôi hỏi.

“Đó là dấu tay của một người phụ nữ, nó giống như đang nắm gì đó.” Chị ấy nói một cách nghiêm túc.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi quay qua hỏi Cố Hiểu Đồng: “Chị Cố, trước đây chị đã gặp người phụ nữ mặc sườn xám giấy đó?”

“Tôi gặp qua rồi.” Cố Hiểu Đồng vội vàng gật đầu: “Vào cái đêm con trai tôi chào đời, cô ta đứng sau y tá…”

“Không phải ngày hôm đó, tôi nói là trước đó.” Tôi nhìn cô ấy: “Trước khi chị mang thai.”

“Trước khi mang thai?” Cô ấy suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Không có, lần đầu tiên tôi gặp cô ta là ở trong phòng sinh.”

“Không thể nào!” Tôi nói: “Nếu trước khi mang thai chị chưa từng gặp qua cô ta thì cô ta không thể nào cuốn lấy nguyên khí của đứa bé được. Chị Cố, chị bình tĩnh nhớ lại xem rốt cuộc có gặp qua cô ta hay không?”

“Đúng là tôi chưa gặp qua cô ta.” Cố Hiểu Đồng khẳng đinh một cách chắc chắn: “Thật đấy.”

“Hiểu Đồng, cậu nghĩ lại thử xem.” Quách Thần Quân cũng nói: “Việc này rất quan trọng, thiếu gia nói bắt buộc phải tìm ra nguyên nhân tại sao cô ta lại có thể quấn lấy nguyên khí của Thành Thành, chỉ có như thế mới có thể cứu được Thành Thành. Cậu mau suy nghĩ lại xem sao.”

“Thần Quân à, trí nhớ của tôi cậu cũng không phải là không biết.” Cố Hiểu Đồng tỏ vẻ bất lực: “Từ nhỏ đến lớn, những người tôi gặp qua, những chuyện đã xảy ra, thậm chí là thời gian xảy ra tôi đều nhớ hết. Hơn nữa, cô ta không phải là người, mà là... mà là quỷ… nếu như trước đây tôi đã từng gặp cô ta, tôi có thể quên được sao?”

Quách Thần Quân chuyển qua nhìn tôi: “Thiếu gia, trí nhớ của Hiểu Đồng thực sự rất tốt. Hồi còn đi học, chúng tôi đã đứng xem một họa sĩ vẽ tranh. Cậu ấy xem trong bốn tiếng đồng hồ, sau đó đã vẽ lại bức tranh đó một cách hoàn hảo đúng theo bút pháp của họa sĩ đã vẽ nó. Ngay cả tác giả cũng thấy đấy là một điều khó tin. Nếu như cậu ấy đã nhìn thấy người mặc sườn xám giấy thì không thể không nhớ được.”

Tôi lặng lẽ đi lại chỗ của Cố Hiểu Đồng, nhẹ nhàng nâng cằm cô ấy lên, nhìn vào lông mày của cô ấy.

Cố Hiểu Đồng gật mình, lo lắng nói: “Thiếu gia, cậu…”.

Quách Thần Quân cũng bất giác đứng lên, nhưng không nói gì cả.

Tôi cẩn thận nhìn vào thần quang giữa ấn đường của Cố Hiểu Đồng, mặc dù mấy bóng đen kia đã bị máu và niệm chú của tôi phong ấn, biến thành những cái bóng gần như là vô hình, nhưng chúng vẫn tồn tại và vẫn có thể làm ảnh hưởng đến Cố Hiểu Đồng.

Tôi nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu rồi, đây là âm khí do phong ấn tạo thành.”

“Phong ấn?” Hai người họ sửng sốt.

Tôi không quan tâm đến lời họ nói, bắt đầu niệm chú: “Ngũ hành cấm chỉ, lục hợp vi lao, thiên địa vi thược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao.”

Đọc xong, tôi bấm ngón tay, rồi ấn vào ấn đường của Cố Hiểu Đồng.

Cơ thể Cố Hiểu Đồng run lên bần bật, chị ấy hoang mang nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi…”

Tôi quay lại và ngồi xuống bên cạnh Quách Thần Quân, hỏi lại Cố Hiểu Đồng: “Chị Cố, trước đây chị đã nhìn thấy người mặc sườn xám giấy bao giờ chưa?”

Cố Hiểu Đồng lấy tay che miệng, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh hãi, gật đầu nói: “Tôi gặp rồi… gặp rồi…”

Quách Thần Quân sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment