“Trước đó một phần ký ức của chị ấy bị âm khí phong ấn của người mặc sườn xám giấy khống chế.” Tôi giải thích: “Bây giờ phong ấn đã được hóa giải, phần ký ức đó được khôi phục.”
Quách Thần Quân ngạc nhiên nhìn tôi: “Cậu cũng có thể mở được phong ấn của quỷ sao?”
“Lời nguyền phá giải phong ấn của Ngô gia chúng tôi có thể hóa giải hầu hết các loại phong ấn trên thế giới, huống hồ đây chỉ là một phong ấn yếu ớt của người mặc sườn xám giấy.”
Những lời này tôi có cần phải nói với Quách Thần Quân không nhỉ?
“Từ lâu Phong ấn này đã trú ngụ trong người chị ấy, nhưng từ trước đến giờ chúng ẩn trốn nên chúng ta không nhìn thấy.” Tôi nói: “Chiều hôm qua sau khi đến đây, nhìn thấy chị ấy hoảng sợ như vậy nên tôi đã dùng phù An Thần giúp chị ấy bình tĩnh lại. Vì thế mà nó làm kinh động đến phong ấn, khiến nó xuất hiện một khe hở. Trong giấc mơ, chị ấy gặp lại những ký ức đã mất, đó chẳng khác gì là một cơn ác mộng. Bây giờ phong ấn đã được hóa giải, trí nhớ của chị ấy sẽ sớm hồi phục thôi.”
“Thì ra là như vậy.” Quách Thần Quân đã hiểu.
Tôi nhìn sang Cố Hiểu Đồng nói: “Chị Cố, rốt cuộc chị và cô ta đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Hiểu Đồng bắt đầu run lên, nuốt nước bọt liên tục, sợ hãi không nói nên lời.
Quách Thần Quân đứng dậy đi rót một cốc nước ấm đưa cho Cố Hiểu Đồng rồi an ủi cô ấy: “Đừng sợ, có chúng tôi ở đây, cậu uống nước đi rồi từ từ nói.”
Cố Hiểu Đồng nhận lấy cốc nước, uống một hơi dài hết gần nửa cốc, thở dài một hơi sau đó bình tĩnh trở lại.
“Chị nói đi.” Tôi nói: “Nói hết tất cả những gì chị biết.”
“Buổi tối hôm đó, tôi cãi nhau với anh Long, nhất thời kích động, tôi lái xe rời thành phố, vừa khóc vừa lái xe về hướng Nam.” Cố Hiểu Đồng nói: “Tôi không biết mình đã khóc trong bao lâu, lái xe xa bao nhiêu rồi. Tôi hồ đồ đến mức lái xe vào trong núi, kết quả là bị lạc đường.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Tôi lái lòng vòng quanh núi một lúc, phát hiện ra phía trước có ánh sáng nên… nên tôi lái xe về phía đó.” Cô ấy nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Sau đó, tôi tới một cái thôn nhỏ, ở đó tối om, chỉ có một ngọn đèn đường vẫn còn sáng. Tôi dừng xe, xuống tìm người để hỏi đường nhưng cái thôn đó vắng vẻ không một bóng người. Tôi đi dạo vài vòng quanh thôn sau đó mới phát hiện ra đó là thôn đã bị di dời, trong thôn cũng không còn ai sinh sống nữa.”
“Rồi sao nữa?” Quách Thần Quân hỏi.
“Sau đó tôi quay trở lại xe, tôi sợ hãi gọi điện cho anh Long…” Cô ấy nhếch mép cười khổ, mắt đỏ hoe nói: “Nhưng anh đấy lại tắt máy.”
Quách Thần Quân đau lòng ôm lấy cô ấy: “Xin lỗi.”
Quách Thần Quân gạt nước mắt tiếp tục nói: “Tôi không gọi được cho anh Long nên muốn gọi báo cảnh sát. Nhưng không biết tại sao, tôi kết nối được với máy cảnh sát rồi nhưng họ lại không thể nghe thấy tôi nói gì. Tôi gọi liền một lúc mấy cuộc nhưng đều không có ích gì. Sau đó thì họ cảnh cáo tôi là quấy rối cảnh sát là phạm tội, đừng tiếp tục làm trò đó nữa. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự tìm đường ra ngoài. Tôi khởi động xe, quay lại con đường vừa nãy. Nhưng nó tự nhiên lại trở nên dài và khó đi hơn bao giờ hết, tôi đi lòng vòng mãi mà không thoát ra được.”
“Quỷ đả tường(*)?” Tôi nhìn Quách Thần Quân.
(*) Quỷ đả tường chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị cuốn trong một vòng tròn không thoát ra được.
Quách Thần Quân khẽ gật đầu, ôm lấy người chị em thân thiết của chị ấy.
“Tôi không tìm được đường ra nên trở nên hoảng loạn, lái xe nhanh hơn.” Cô HIểu Đồng nói: “Tôi nhớ rằng lúc đó tốc độ chắc phải tầm hơn một trăm ki lô mét trên giờ, con đường vẫn dài ra không có điểm kết thúc. Cứ thế đi mãi đi mãi nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi thôn, tôi biết được điều đó vì ngọn đèn đường vẫn ở đằng sau xe tôi không xa.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Lúc đó tôi hoảng sợ gần như đến phát điên, đạp mạnh chân ga hơn nữa. Đột nhiên có một con chó lao ra giữa đường, tôi giật mình làm theo bản năng bẻ tay lái, chiếc xe đâm sầm vào bãi đất hoang tàn đổ nát.” Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tường bao xung quanh bãi đất đó bị đổ, vì thế xe tôi lọt qua. Cú va đập vừa rồi khiến tôi có cảm giác như mình vừa đâm phải cái gì đó, rầm một tiếng, sau đó tôi cảm giác có thứ gì đó rơi ra. Đầu tôi có một vết thương đang chảy máu ròng ròng. Tôi vội vàng xuống xe. Nhìn qua ánh đèn, thì ra tôi đã đụng phải một chiếc quan tài lớn, làm nó vỡ tan tành. Máu bắn tung tóe khắp nơi. Tôi không tin vào mắt mình, tôi nhìn thấy một người phụ nữ nằm trong quan tài, người mặc bộ sườn xám bằng giấy dính đầy máu…”
Tôi điềm tĩnh hỏi: “Chị tiếp tục đi.”
“Tôi vô cùng hoảng sợ, quỳ trên mặt đất, không ngừng quỳ lạy, nói rằng xin lỗi, tôi không cố ý, xin cô ta đừng trách tôi. Cơ thể cô ta di chuyển một chút, sau đó cô ta… cô ta…” Ánh mắt của Cố Hiểu Đồng ánh lên sự sợ hãi, hơi thở trở nên gấp gáp.
Quách Thần Quân nhíu mày: “Cô ta làm sao? Có chuyện gì xảy ra?”
“Cô ta ngồi dậy.” Cố Hiểu Đồng nói: “Cô ta ngồi trong quan tài, nhìn trân trân vào tôi. Tôi vô cùng sợ hãi, hồn vía lên mây, tôi muốn bỏ chạy, nhưng chân như bị chôn xuống đất, không đủ dũng khí vùng lên. Khi đó chỉ biết cầu xin tha thứ, xin cô ta đừng làm hại tôi. Cái xác đó ngồi dậy được một lúc rồi lại nằm xuống. Sau đó tôi quay sang bên cạnh thì thấy có người con gái mặc sườn xám giấy đang ngồi ngay cạnh tôi, nhìn tôi cười.”
Mặt Quách Thần Quân thay đổi, vô thức nhìn tôi.
“Không sao..” Tôi chậm rãi nói: “Chị Cố, chị cứ tiếp tục nói, sau đó có chuyện gì xảy ra nữa?”
“Cô ta ăn mặc rất đẹp, giọng nói cũng dễ nghe.” Cố Hiểu Đồng tiếp tục nói: “Cô ta không nói gì hết, chỉ cất giọng ca cho tôi nghe vài câu kinh kịch. Hình như là một đoạn trong khúc “Niệm Bạch”, rồi nhìn chăm chăm vào tôi như đang đợi tôi nói gì đó. Tôi hoàn toàn sợ hãi không biết phải nói gì, chỉ biết lắc đầu.”
“Niệm Bạch?” Tôi tự hỏi.
“Sau đó thì sao?” Quách Thần Quân lo lắng hỏi.
“Sau đó cô ta lại hát lại một lần nữa, rồi lại nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời từ tôi. Nhưng vì quá sợ hãi nên tôi không nghe rõ cô ta hát cái gì, chỉ biết vừa khóc vừa lắc đầu. Sau vài lần như vậy thì cô ta trở nên tức giận, liền thay đổi sắc mặt. Đôi mắt đen sì, đôi môi tái nhợt, đầu tóc rối bù, hằn học nhìn tôi.”
Tôi nhíu mày: “Cô đã gật đầu?”
Cố Hiểu Đồng cười trong đau khổ: “Tôi biết làm gì khác hay sao?”
“Người đó muốn Hiểu Đồng chấp thuận cô ta một việc?” Quách Thần Quân nhìn tôi.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Quách Thần Quân nhìn Cố Hiểu Đồng nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô ta trở lại hình dáng xinh đẹp ban đầu, mỉm cười rồi biến mất.” Nước mắt Cố Hiểu Đồng lưng tròng: “Tôi vội vàng nhảy lại vào xe, rồi ngất xỉu không biết gì. Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đã trở về thành phố rồi. Người ta kể lại là xe tôi đâm vào một cái cây bên vệ đường, tôi không thể nhớ những gì đã xảy ra với mình. Có người nhìn thấy và gọi cảnh sát giúp tôi, sau đó họ đưa tôi vào bệnh viện. Chuyện cứ như thế trôi qua.”
Thôn, quan tài, xác chết, Niệm Bạch, âm sát nhập thần…
Tôi thở dài tự nhủ: “Chuyện này phức tạp rồi.”
Quách Thần Quân thấy sắc mặt tôi không đúng, liền hỏi tôi: “Thiếu gia, có phải có chuyện gì hay không?”
“Không có gì.” Tôi bình tĩnh đáp, rồi hằn giọng hỏi Cố Hiểu Đồng: “Tối hôm đó chị và Quách Thần Long cãi nhau vì chuyện gì?”
Cố Hiểu Đồng cúi đầu, mỉm cười chua chát: “Anh ấy muốn chia tay với tôi. Anh ấy nói tôi chính là lý do khiến anh ấy xích mích với gia đình, khiến chú Quách giao toàn bộ việc công ty cho Thần Quân, anh ấy không còn chỗ đứng trong công ty nữa rồi. Anh ấy còn nói tất cả là lỗi của tôi, chuyện của chúng tôi không nên tiếp tục nữa. Thực ra là tôi biết là trước đó, anh ấy đã bắt đầu theo đuổi lại cô người yêu cũ rồi. Một mặt thì tán tỉnh người yêu cũ, một mặt thì vẫn quan tâm tôi. Anh ấy sợ rằng nếu sự việc không thành thì ít nhất vẫn còn có tôi là vật dự phòng. Sau đó gia đình cô gái kia phát hiện, một mực muốn tái hợp cho họ, người yêu cũ của anh ấy lúc đầu còn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý quay lại. Anh Long trở về Thượng Kinh ở cùng với cô ấy mấy ngày, rồi quay lại đây, một mực đòi chia tay với tôi.”
Quách Thần Quân thở dài, ôm chặt Cố Hiểu Đồng: “Hiểu Đồng, tôi xin lỗi, tất cả là do tôi…”
Cố Hiểu Đồng gạt nước mắt, nắm lấy tay Thần Quân.
“Nếu như vậy, chị mang thai con của anh ta trước khi chia tay hay sau khi chia tay?” Tôi hỏi.
Quách Hiểu Đồng im lặng một lúc, hít sâu một hơi rồi nhìn tôi: “Sau khi chia tay.”
“Hai người sau đó lại quay về với nhau sao?” Quách Thần Quân tỏ ra ngạc nhiên.
“Không phải là lại quay về với nhau, mà vào đêm tôi được xuất viện, anh ấy đến tìm tôi trong tình trạng say khướt. Tôi không muốn gặp anh ấy, anh ấy liền quỳ ở cửa, vừa khóc vừa xin lỗi tôi, xin tôi tha thứ. Lúc đó, tôi mềm lòng, mở cửa cho anh ấy vào. Vừa vào đến nhà, anh ấy liền đẩy tôi xuống đất, sau đó…”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh ta cưỡng hiếp chị?”
Cố Hiểu Đồng cúi gằm mặt, hai hàng nước mắt tuôn ra.
“Hiểu Đồng, sao cậu không nói với tôi chuyện này?” Quách Thần Quân tức giận: “Sao anh tôi lại bỉ ổi như thế?”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi...” Cố Hiểu Đồng lau nước mắt: “Thì cứ để nó trôi qua đi.”
“Hiểu Đồng, cậu yên tâm. Quách Thần Long có lỗi với cậu nhưng Quách gia thì không. Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu.” Quách Thần Quân nói.
“Tôi quyết định sinh Thành Thành, vì nó là con của tôi, không phải con của Quách Thần Long.” Cố Hiểu Đồng nói: “Thần Quân, tôi không cần công bằng gì cả. Tôi cũng không muốn vì tôi mà anh em cậu lại xảy ra xích mích.”
“Cậu không cần phải lo lắng đến chuyện này nữa.” Quách Thần Quân lau nước mắt cho Cố Hiểu Đồng: “Lời nói của tôi ở nhà cũng không phải là không có trọng lượng. Quách Thần Long không xứng đáng với cậu. Cậu yên tâm, những gì cậu đáng lẽ phải nhận được, Quách gia sẽ trả cho cậu gấp đôi.”
Cố Hiểu Đồng bật khóc, ôm chầm lấy Quách Thần Quân.
Quách Thần Quân an ủi cô ấy vài câu rồi tiếp tục hỏi tôi: “Thiếu gia, người phụ nữ mặc sườn xám giấy đó rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tàng thần đoạt phách, mượn cơ thế để hồi sinh.” Tôi nhìn hai người bọn họ: “Chuyện này có hơi phức tạp.”