“Tàng thần đoạt phách?” Quách Thần Quân ngạc nhiên.
“Mượn thể xác để hồi sinh?” Cố Hiểu Đồng cũng chen vào.
Hai người họ nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi tôi: “Có nghĩa là gì?”
“Tàng hồn đoạt phách là một bí thuật bắt giữ linh hồn con người có nguồn gốc từ đạo giáo phương Nam. Tên gọi ban đầu là “Sinh hồn đoạt xá pháp”. Tôi nhìn Cố Hiểu Đồng: “Chị làm vỡ quan tài và hủy hoại thân xác của cô ta, cũng có nghĩa là chị đã hóa giải phong ấn trên người cô ta. Vì vậy cô ta muốn mượn cơ thể của chị để lẩn trốn, để hồi sinh. Lúc cô ta hát mấy lời trong khúc Niệm Bạch chính là một lời niệm chú, bắt buộc chị phải gật đầu đồng ý thì cô ta mới thực hiện được kế hoạch của mình, như thế có nghĩa là chị và cô ta đã âm thầm đồng ý với nhau một khế ước. Vì việc đoạt được thể xác là điều đơn giản, nhưng để chiếm được linh hồn thì lại không dễ dàng gì, nên cô ta cần cái gật đầu của chị để có thể xâm nhập được vào cơ thể chị. Chỉ có như vậy mới tránh khỏi việc bị áp chế và bài trừ bởi thần quang của chị trong quá trình cô ta ăn mòn nhận thức chị.”
Sắc mặt hai người họ hoang mang.
Tôi hắng giọng rồi tiếp tục giải thích: “Nói một cách đơn giản chính là oán khí của cô ta rất lớn, không có cách nào để trở về luân hồi, nhưng cô ta rất mạnh. Sau khi chị đâm vào cô ta, cô ta đã để ý đến cơ thể của chị, muốn mượn cơ thể của chị để tồn tại. Đúng là trên thực tế, cô ta không thể sống lại được, nhưng lại hoàn toàn có thể từ từ thực hiện. Đầu tiên là sau khi chị đồng ý với cô ta một chuyện, cô ta có thể lấy một phần sức mạnh của mình xâm nhập vào con người chị, sau đó dần dần chiếm đoạt thần thức của chị. Quá trình này diễn ra không nhanh, ít nhất cũng phải mất một đến hai năm. Trong khi nhận thức của chị càng ngày càng yếu đi thì sức mạnh của cô ta lại càng ngày càng mạnh, cuối cùng là cô ta có thể kiểm soát hoàn toàn ý thức của chị. Sau đó, việc mượn thân xác của chị để tái sinh là hoàn toàn có thể xảy ra. Đấy chính là tàng thần đoạt phách, mượn xác để hồi sinh.”
Tôi thở dài một tiếng: “Người phụ nữ này quả thực không hề đơn giản…”
Cố Hiểu Đồng vẫn đang nhìn tôi, nuốt nước bọt trong vô thức.
Quách Thần Quân tỏ ra không hiểu: “Cô ta muốn hại Hiểu Đồng đã đành, nhưng tại sao lại cuốn lấy linh hồn của đứa bé chứ?”
“Đây chính là điều tôi sắp nói sau đây.” Tôi nhìn Cố Hiểu Đồng: “Ngay từ đầu, cô ta chỉ muốn chiếm giữ thân xác của chị thôi, nhưng không ai ngờ rằng không lâu sau chị lại mang thai. Thai nhi dù chưa được hình thành nhưng nguyên khí sẽ sớm xuất hiện, oán khí của cô ta đã ở sẵn trong người chị nên thai nhi cũng hấp thụ luôn phần óan khí ấy. Sau khi thai nhi được hình thành, hai dòng nguyên khí và oán khí sẽ quấn lấy nhau, không thể tách rời.”
“Như vậy… như vậy phải làm sao đây?” Cố Hiểu Đồng ấp úng.
“Việc này có thể giải quyết bằng cách “hậu thiên chiêu quỷ”. Nhưng đây là do bẩm sinh, nên sẽ rất khó thực hiện.” Tôi thở dài.
“Không dễ thực hiện?” Quách Thần Quân ngạc nhiên: “Ý của cậu là không còn cách nào khác sao?”
“Không thể nói là không còn cách nào khác. Nhưng dùng cách thông thường chắc chắn sẽ không có hiệu quả.” Tôi nói: “Mặc dù cô ta có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một oán khí, không khó đối phó. Nhưng cô ta lại có liên quan đến linh hồn của đứa bé, nếu dùng phù Hộ Mệnh để trấn áp cô ta, e rằng một phần linh hồn của đứa bé cũng sẽ đi theo cô ta mất.”
“Nhưng chẳng phải là chiều qua cậu cũng dùng phù để trấn áp cô ta sao?” Quách Thần Quân hỏi: “Khi đó chằng phải là đã cứu được đứa bé hay sao?”
“Đó là bùa máu được dùng trong trường hợp khẩn cấp, với lại nó được dùng trên cơ thể đứa bé.” Tôi nói: “Nếu dùng phù Trấn Linh thì cũng không đến mức làm đứa bé bị thương nhưng sức mạnh của cô ta có thể lập tức trấn áp loại bùa đó. Nếu trực tiếp đối đầu với cô ta thì linh hồn của đứa bé cũng sẽ đi theo cô ta. Đây là một lựa chọn nguy hiểm, trường hợp xấu nhất là đứa bé có thể sẽ mất mạng. Tôi giải thích như vậy chị đã hiểu chưa?”
Quách Thần Quân tỏ ra hiểu rồi, chị ấy đưa ánh mắt lo lắng nhìn Cố Hiểu Đồng: “Chuyện này…”
Cố Hiểu Đồng bất ngờ lao về phía tôi, quỳ xuống van xin: “Thiếu gia, cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy cứu lấy con trai tôi, cầu xin cậu.”
Tôi vội vàng đỡ cô ấy đứng dậy: “Chị đang làm cái gì vậy?”
“Cậu hãy nói với cô ta là muốn làm gì tôi cũng được, muốn giết tôi cũng được, nhưng hãy tha cho con trai tôi.” Chị ấy vừa khóc vừa nói: “Chính tôi mới là người đã đồng ý với cô ta, vì vậy hãy bảo cô ta đến tìm tôi, đừng làm hại con trai tôi.”
“Chị đừng kích động như vậy. Để tôi nghĩ cách.”
“Tôi cầu xin cậu… tôi sẽ đưa hết tài sản mà tôi có cho cậu, cầu xin cậu hãy cứu con trai tôi.” Cố Hiểu Đồng vừa nói vừa kéo cánh tay tôi, tiếng khóc của cô ấy như xé ruột xé gan, làm người ta rất thương xót.
Quách Thần Quân nói: “Thiếu gia, cậu mau nghĩ xem có cách nào không? Chắc chắn sẽ tìm ra mà.”
Tôi nhìn chị ấy một cái, giao Cố Hiểu Đồng cho chị ấy chăm sóc rồi quay người đi ra phía cửa lớn, tay nắm chặt lan can bằng thép không gỉ, nhìn xa xăm vào bóng đêm yên tĩnh. Tôi rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Quách Thần Quân ra hiệu cho Cố Hiểu Đồng bình tĩnh, đừng làm phiền tôi, để tôi yên tĩnh.
Cố Hiểu Đồng nức nở, vừa lau nước mắt, vừa gật đầu.
Phần mộ tổ của Quách gia được an táng ở tam thủy dục long, chỉ cần san lấp lương đình, làm bằng phẳng nền móng thì sẽ cứu được đứa bé. Nhưng âm khí của cô ta và nguyên khí của đứa bé đã quyện lại với nhau ngay từ khi hình thành bào thai, phải tìm cách nào để tách họ ra?
“Đứa bé có thể ăn được phù Hộ Thân có nghĩa là cô ta có thể điều khiển đứa bé.” Tôi lẩm bẩm: “Nếu như tôi làm như thế này… sau đó làm như thế kia… sau đó lại quay trở lại làm như thế này… gần như có thể… có thể như vậy…”
Hai người con gái đứng dậy cùng một lúc, nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi trầm tư suy nghĩ, trong lòng gần như đã có kế hoạch rồi.
Tôi hạ quyết tâm, quay lại nhìn Quách Thần Quân và nói: “Tôi đói rồi, chị cùng tôi đi ăn chút gì đó được không?”
Quách Thần Quân ngạc nhiên: “Hả? Đi ăn sao?”
“Tôi đói rồi.”
“Được.” Quách Thần Quân gật đầu đồng ý: “Để tôi đi cùng cậu.”
“Thế… thế chuyện của con trai tôi thì sao?” Cố Hiểu Đồng hoang mang.
“Chị yên tâm. Tối nay con trai chị sẽ không xảy ra chuyện gì hết đâu. Chị cũng cần có một đêm yên tĩnh để nghỉ ngơi chứ.” Tôi nói: “Còn chuyện cứu đứa bé, chị yên tâm, tôi có cách cứu đứa bé rồi.”
Quách Thần Quân không tin nổi vào tai mình: “Thật ư?”
“Thật!” Tôi đáp.
Cố Hiểu Đồng nước mắt lưng tròng quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu: “Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia…”
Tôi vội vàng đỡ cô ấy lên: “Được rồi, chị đừng làm như vậy nữa. Nhiệm vụ của chị bây giờ là đi nghỉ ngơi, ngày mai tôi còn cần sự giúp đỡ của chị.”
Cô ấy gật đầu đầy mạnh mẽ: “Vâng.”
Tôi ra hiệu cho Quách Thần Quân: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Chị ấy gật đầu.
Chúng tôi ra ngoài, hướng về phía thị trấn. Chúng tôi không đi xe mà đi bộ đến một quán bán đồ ăn nhanh phục vụ 24/24.
“Chị muốn ăn gì?” Tôi hỏi chị ấy.
Tôi nhìn qua các món ở đó rồi nói: “Tôi đều chưa từng ăn mấy món này, tùy chị quyết định đấy.”
Chị ấy ngạc nhiên: “Chưa ăn qua? Cậu chưa từng ăn mấy món này bao giờ sao?”
Tôi bình tĩnh đáp lại: “Làm sao? Điều đó kỳ lạ lắm hả?”
“À, không phải, không phải.” Chị ấy định thần lại: “Vậy cậu đi tìm chỗ ngồi nhé. Đợi một chút có đồ ăn thì tôi mang ra.”
Tôi đồng ý một tiếng, tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi đợi chị ấy.
Một lúc sau, chị ấy bưng một đĩa đồ ăn qua, ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi nhìn qua. Trong cái đĩa đó có cà phê, ba cái hamburger, khoai tây chiên và cánh gà.
Tôi nuốt nước bọt.
Chị ấy đưa tôi một cái hamburger: “Cậu ăn đi.”
Tôi nhận lấy nó, ngắm nghía một lúc, há miệng rồi cắn một miếng, nhai từ từ, trời ơi, mùi vị này thật tuyệt.
Mắt tôi sáng lên: “Ngon quá!”
Chị ấy mỉm cười: “Thế à? Thế thì cậu ăn nhiều chút nhé!”
Tôi đang rất đói, vì thế ăn ngấu nghiến, không còn suy nghĩ gì nữa.
Quách Thần Quân không ăn mà chỉ ngồi uống cà phê, vừa uống, vừa ngồi lặng lẽ nhìn tôi.
“Trên mặt tôi có dính gì sao?” Tôi hỏi.
“Thực sự là cậu chưa từng ăn qua mấy thứ này?”
“Hồi còn đi học, tôi không có nhiều tiền nên phải tiết kiệm. Mấy thứ này tôi thường thấy trên tivi, cũng muốn ăn lắm chứ nhưng không nỡ mua…” Tôi nhìn chị ấy: “Nói ra có thể chị không tin nhưng hơn nửa tháng trước thôi tôi vẫn còn bị đói mà. Sau đó bị bệnh nên đã vứt hết liêm sỉ đi vay tiền bạn học để mua cơm sống qua ngày.”
Chị ấy tò mò: “Sao lại có thể như vậy được? Người nhà cậu đâu?”
“Năm tôi mười bốn tuổi đã sống tự lập rồi, người nhà không còn quản thúc tôi.” Tôi cười khổ: “ u đấy cũng là số phận của tôi.”
Chị ấy nhìn tôi một hồi rồi cầm một cái hamburger nữa đưa tôi: “Đây, cậu ăn nữa đi.”
Tôi nhận lấy, ăn từng miếng từng miếng một.
Chị ấy vẫn âm thầm theo dõi tôi, ánh mắt hiện rõ sự thương cảm.
Không lâu sau, tôi đã một mình ăn hết ba cái hamburger, một phần khoai tây chiên, một phần cánh gà.
Tôi cầm khăn giấy lau miệng, rồi cầm cốc cà phê lên uống hết trong một hớp, đặt cốc xuống rồi nói: “Về thôi, tôi buồn ngủ rồi.”
“Cậu đã nghĩ ra cách thật rồi sao?” Chị ấy hỏi tôi.
“Nếu không thì sao?”
“Cậu chắc chứ?”
“Mấy chuyện như này nói chắc có nghĩa là không chắc. Phương pháp thì tôi đã có rồi, còn thành công hay không thì tôi không biết.” Tôi nói rõ ràng.
Chị ấy cười đầy ẩn ý: “Là không chắc, hay thiên cơ không thể tiết lộ?”
Tôi quay đầu nhìn về phía xa, bất giác cười: “Người con gái này quả thực rất thông minh.”