Phần mộ tổ của Quách gia được an táng ở tam thủy dục long. Trải qua nhiều thế hệ, người con trai trong gia đình lúc nào cũng là phá gia chi tử. Mỗi khi gia tộc gặp biến cố đều nhờ một tay phụ nữ gánh vác, đảm đương, xây dựng lại cơ đồ.
Tôi nhìn xa xăm: “Nếu muốn cứu đứa bé thì bắt buộc phải có máu của người Quách gia, nhưng điều này cũng sẽ gặp phải rất nhiều rủi ro.”
Quách Thần Quân yên lặng đứng nhìn tôi, không nói gì cả.
Tôi quay người lại nhìn chị ấy: “Chúng ta có thể loại Quách tiên sinh ra, người phù hợp nhất là Quách Thần Long, nhưng anh ta sẽ không thể trở về kịp. Người duy nhất còn lại là chị, chị có sẵn sàng không?”
“Phải làm như thế nào?” Chị ấy hỏi.
“Thành Thành cần một người để thay thế, như vậy, sự chú ý của cô ta sẽ tạm thời chuyển sang người thay thế đấy.”
“Ý của cậu là tôi sẽ là người thay thế?”
“Chỉ còn chị là người phù hợp thôi.” Tôi nói: “Chị là dì ruột của Thành Thành, trong người chảy dòng máu của Quách gia. Vốn dĩ, Cố Hiểu Đồng sẽ phù hợp hơn chị, nhưng chị thấy đấy, trong cơ thể chị ấy đang có âm khí của sườn xám giấy kia. Điều này có nghĩa là, đừng nói đến làm người thay thế, mà chỉ cần chúng ta nói kế hoạch này cho chị đấy biết thôi thì cô ta cũng có thể cảm nhận thấy.”
Chị ấy gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Thảo nào mà cậu muốn tôi đi ăn với cậu.”
“Tôi phải nói trước với chị, việc này rất nguy hiểm.” Tôi nhìn Quách Thần Quân: “Chị phải suy nghĩ kỹ.”
Chị ấy bình thản: “Anh trai tôi có lỗi với Hiểu Đồng, làm cho người ta đau khổ như vậy, lẽ nào tôi lại đành lòng đứng nhìn cậu ấy mất đi đứa con trai? Hơn nữa, Thành Thành là cháu trai của tôi, là giọt máu duy nhất của gia đình tôi, vì tình vì lý, việc này tôi nên làm. Nguy hiểm chắc chắn không thể tránh khỏi, nhưng có cậu ở bên, tôi không sợ!”
Tôi nhìn chị ấy nghi hoặc: “Chắc chắn là không sợ?”
Quách Thần Quân kiên định: “Chắc chắn!”
Tôi gật đầu: “Được, thế chuyện này cứ quyết định như vậy đã. Kể từ bây giờ, tôi nói gì thì chị làm đấy, tất cả kế hoạch và chi tiết hành động như thế nào đều phải giữ bí mật tuyệt đối, không được để người thứ ba biết. Đặc biệt là chị Cố.”
“Được, tôi biết rồi.” Chị ấy gật đầu.
Tôi nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Trợ lý của chị ở đâu?”
“Cô ấy ở khách sạn Ninh Châu.”
“Sáng sớm mai, chúng ta đi tìm cô ấy.”
“Tìm cô ấy làm gì?” Chị ấy tỏ vẻ khó hiểu.
Tôi cười đầy bí ẩn: “Đừng hỏi nhiều, sáng mai chị sẽ biết thôi.”
Chị ấy nhìn tôi một lúc, gật nhẹ đầu.
Tôi đứng dậy: “Được rồi, về đi ngủ thôi.”
Chuyện này rất phức tạp, không chỉ đơn giản là dùng một người thay thế mà có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng tôi không nói nhiều với chị ấy, vì tiết lộ càng nhiều thì sự việc càng dễ bị thay đổi. Người phụ nữ sườn xám giấy là một oan hồn đầy âm khí. Cô ta đã có khế ước với Cố Hiểu Đồng, như nắm chắc chiếc chìa khóa trong tay, cô ta hoàn toàn có thể xâm nhập vào linh hồn cũng như dễ dàng chiếm đoạt nguyên khí của mẹ con Cố Hiểu Đồng. Trường hợp này, phù Hộ Thân của tôi có thể trấn giữ cô ta trong được bao lâu, tôi cũng không thể biết rõ. Kế hoạch đã đề ra bắt buộc phải bí mật, nhằm chỗ sơ hở mà đánh, nhìn vào tình hình thưc tế để đưa ra quyết định, phải thận trọng từng bước từng bước một.
Về đến nhà, Cố Hiểu Đồng vẫn chưa ngủ, cô ấy vẫn ngồi đợi chúng tôi.
Quách Thần Quân rất bình tĩnh, không có biểu hiện gì khác thường. Sau khi nói chuyện với chị Cố vài câu, chị ấy cùng tôi đi lên lầu.
Đêm đó, tôi ngủ rất ngon, đầu cũng không bị đau nhiều nữa.
Rạng sáng ngày hôm sau, tôi cùng Quách Thần Quân rời khỏi Cố gia, lái xe hướng về khách sạn Ninh Châu.
Khi chúng tôi đi, hai mẹ con Cố Hiểu Đồng vẫn đang ngủ say, không hề hay biết gì.
Trước khi đi, tôi vào bếp tìm một con dao gọt hoa quả nhỏ, sắc lẹm, bỏ vào túi quần.
Trên đường đi, Quách Thần Quân có chút lo lắng cho hai mẹ con chị Cố, chỉ có hai người ở nhà sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc chứ?
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Bùa máu vẫn đang phát huy tác dụng.”
Thực ra trong lòng tôi cũng có chút lo sợ, chỉ là không nói ra mà thôi.
Bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác mà bản thân không được lợi ích gì, đúng là chuyện “mình làm người hưởng” mà.
Khách sạn Ninh Châu là khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, mặc dù không thể so sánh với khách sạn mà lão Triệu mời tôi ở lại đêm đó nhưng khách sạn này có thể coi là sang trọng bậc nhất trong một thành phố nhỏ như này rồi. Trợ lý của Quách Thần Quân tên là Lý Tịnh, cô ấy là một người con gái rất bình thường, nhan sắc ở tầm trung, nhưng đổi lại cô ấy là một người giàu nghị lực.
Sau khi gặp mặt, Quách Thần Quân giới thiệu qua về tôi, sau đó chúng tôi vào thang máy, đi lên phòng của Lý Tịnh. Đây là một căn phòng lớn, có cả phòng ngủ và phòng khách.
Tôi đi từ trong ra ngoài cẩn thận kiểm tra từng phòng, cả phòng vệ sinh, hài lòng gật đầu.
“Căn phòng hoàn toàn bình thường, đón được nhiều ánh sáng, như vậy có thể sử dụng được.” Tôi nói với Quách Thần Quân.
Quách Thần Quân nhìn sang Lý Tịnh: “Em qua nhà hai mẹ con Hiểu Đồng đón họ qua đây nhé!”
“Vâng, thưa phó giám đốc Quách.” Lý Tịnh gật đầu, xoay người đi luôn.
Đợi Lý Tịnh đi rồi, Quách Thần Quân quay sang hỏi tôi: “Tại sao phải chuyển họ tới đây?”
“Thay đổi môi trường cũng là một cách để thay đổi phong thủy.” Tôi nói: “Căn nhà của chị Cố cũng không tồi, nhưng mang đậm tính nghệ thuật, hỏa khí nặng, không có lợi cho việc bày binh bố trận. Ở đây là khách sạn, không ai biết ai và có khí trường tốt, hợp với việc bày binh bố trận hơn.”
“Thế cần chuẩn bị những gì?” Chị ấy hỏi: “Cậu viết ra một tờ giấy cho tôi, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị.”
“Không cần.” Tôi cười: “Chỉ cần chị ở bên tôi là được.”
“Tôi sao?” Chị ấy ngạc nhiên.
Tôi không nói gì, quay người đi ra phòng khách, đến chính giữa phòng khách, tôi nửa quỳ trên thảm, hơi định thần bấm ngón tay vẽ phù Ngũ Lôi Trấn Linh.
Quách Thần Quân đi vào phòng khách thấy tôi đang chuyên tâm vẽ bùa, bước chân có đôi chút ngập ngừng, không muốn làm phiền đến tôi.
Tôi vẽ xong ba đạo phù Ngũ Lôi Trấn Linh thì đứng dậy, tiếp tục vẽ phù Thiết Bích trên cửa phòng, trên tường, dưới mặt đất và trên cả trần nhà.
Quách Thần Quân vẫn đứng đó nhìn tôi chăm chú.
Tôi tiếp tục bước vào nhà vệ sinh, dùng phù Thiết Bích phong ấn vòi nước.
Sau đó tôi đi vào phòng ngủ, vẽ một đạo phù An Thần, một lá bùa trấn sát quỷ và một lá phù Thông Linh.
Vẽ xong, tôi hít một hơi thật sâu rồi, nghỉ một lúc rồi ra ngoài hành lang.
Thời điểm quan trọng nhất đã đến.
Tôi quỳ gối trên mặt đất, dùng nội khí của mình bố trí một trận Thái Cực.
Trận pháp đã hoàn thành, một hình thái cực đồ màu vàng nhạt nổi mờ mở trên mặt đất.
Quách Thần Quân không tin vào mắt mình.
Khi tôi phân hai tay ra, trận Thái Cực Quyền ngay lập tức mở rộng ra hàng chục lần. Nó kết hợp với phù Thiết Bích, phù An Thần, bùa trấn yểm, phù Thông Linh và cả phù Ngũ Lôi Trấn Linh trong căn phòng, hợp lại làm một rồi từ từ biến mất.
Toàn bộ căn phòng đã được bảo vệ nghiêm ngặt với khí trường của trận pháp.
Tôi bám vào tường, cố gắng đứng dậy, cảm thấy khí huyết dâng lên, trước mắt toàn một màu đỏ bừng bừng.
Quách Thần Quân nhanh chóng chạy lại đỡ tôi: “Cậu bị sao vậy?”
“Đưa tôi vào nhà vệ sinh, nhanh!” Tôi cố gắng chống cự.
Sau khi vào nhà vệ sinh, tôi lao vào bồn rửa mặt, nôn ra một ngụm máu.
Quách Chính Quân lo lắng: “Cậu sao vậy? Cậu bị sao vậy?”
Trong người tôi khó chịu không nói nên lời, nằm trên nền đá hoa, không ngừng ho khan, máu ở khóe miệng cũng không ngừng tuôn ra.
Quách Thần Quân sợ hãi, lấy khăn lau vết máu trên miệng tôi, không ngừng hỏi: “Cậu thấy khó chịu sao? Tại sao lại thành ra như này? Sao lại có thể?”
Phải mất đến năm, sáu phút sau tôi mới thở lại một cách bình thường. Trên gương, trên sàn nhà, bồn rửa mặt đều vương vãi máu.
Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt tôi tái nhợt, toát đầu mồ hôi lạnh khắp đầu, trông hốc hác như một cái xác vô hồn vậy.
“Cậu thấy khá hơn chưa?” Quách Thần Quân lo lắng nhìn tôi.
Tôi nuốt khan, với lấy cái cốc.
Chị ấy liền nhanh tay rót tôi một cốc nước ấm, đưa cho tôi.
Tôi súc miệng, hít sâu rồi bình tĩnh lại.
“Cậu vẫn thấy khó chịu sao?”
“Tôi không sao, chỉ là tu luyện chưa đủ nên mỗi khi tiêu hao nội khí là lại như thế này.” Tôi cười gượng: “Làm phiền chị đưa tôi lên giường, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Được rồi!” Chị ấy khoác vai tôi, đỡ tôi đứng dậy, thận trọng dìu tôi về phía giường.
Chị ấy giúp tôi nằm xuống giường rồi đắp chăn cho tôi. Sau đó chi ấy quay lại nhà vệ sinh giặt một chiếc khăn nóng, sau đó trở lại giường, khẽ lau mồ hôi trên mặt cho tôi.
Tôi mở nhẹ mắt, cứ thế nằm nhìn chị ấy.
Chị ấy làm việc một cách tập trung, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng, xen lẫn cả sự cảm thông. Khi chị ấy lau xong rồi mới để ý thấy là tôi đang mở mắt nhìn chị ấy.
Khoảng khắc đó, chị ấy khựng lại, ngồi im nhìn vào đôi mắt tôi.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, không nói lời nào.
Cuối cùng, tôi nhắm mắt lại.
“Tôi… tôi đi thay khăn đây.” Mặt chị ấy đỏ ửng lên, quay người chạy đi mất.