Tôi nằm nghỉ ngơi khoảng chừng một tiếng, cơ thể không ngừng ra mồ hôi, đến mức ướt cả cái chăn tôi đang đắp.
Quách Thần Quân chăm sóc cho tôi rất cẩn thận, chị ấy liên tục lấy khăn ấm lau mặt, cổ và cổ tay cho tôi nữa. Chị ấy cứ làm như vậy cho đến khi tôi tỉnh lại.
Khi tôi mở mắt ra, tôi đã thấy khỏe hơn nhiều rồi.
Thấy tôi tỉnh lại, chị ấy vội chạy đến, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cậu tỉnh rồi à? Còn thấy khó chịu không?”
Tôi ngồi dậy, nhìn chị ấy rồi cười: “Tôi khỏe rồi.”
Chị ấy thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi.”
Nghĩ đến cảnh chúng tôi nhìn nhau vừa rồi, cả hai đều đỏ mặt, vô thức tránh ánh mắt của nhau.
Hai chúng tôi cứ thế yên lặng một lúc rồi như sực nhớ ra điều gì, Quách Thần Quân nhìn tôi: “Đúng rồi, Lý Tịnh vừa gọi điện về nói bọn họ đang trên đường đi sẽ tới đây ngay thôi.”
“Thế sao?” Tôi đứng dậy, xuống khỏi giường: “Tôi đi rửa mặt rồi một lúc nữa sẽ đi vẽ bùa.”
“Vẫn còn phải vẽ sao?” Chị ấy ngạc nhiên: “Nhưng mà cơ thể của cậu…”
“Không sao, tôi khỏe rồi, không có vấn đề gì hết. Chị yên tâm.”
“Thật là sẽ không sao chứ?” Chị ấy vẫn không yên tâm.
“Tôi đảm bảo mà.” Tôi cười nhẹ, bước ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà vệ sinh.
Tôi cởi áo, lau qua mồ hôi vã ra trên người, rồi cầm lấy chiếc khăn mà Quách Thần Quân vừa dùng để rửa mặt.
Khi tôi đang lau mặt thì nghe tiếng Lý Tịnh đã quay trở về.
Tôi bất giác nhìn về phía phòng tắm, cũng may là Quách Thần Quân đã dọn dẹp sạch sẽ rồi. Nếu để Cố Hiểu Đồng nhìn thấy mấy vũng máu ở đó, chắc sẽ dọa chết cô ấy mất.
Nhưng hình như Cố Hiểu Đồng đang hiểu nhầm việc gì đó.
Nhìn thấy tôi đang không mặc áo, đứng lau mặt, cô ấy ngạc nhiên nhìn Quách Thần Quân: “Thần Quân, hai người… hai người…”
Mặt Quách Thần Quân đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Hiểu Đồng, cậu đừng hiểu nhầm, vừa nãy chúng tôi chỉ là… chỉ là…”
Chị ấy chợt nhớ ra chuyện cần giữ bí mật, quay lại nhìn tôi với ánh mắt khó xử, ra vẻ chị ấy nên nói gì bây giờ đây?
Tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Cố Hiểu Đồng càng tò mò: “Vừa rồi hai người làm gì?”
“À, không có gì hết.” Quách Thần Quân ngại ngùng nói.
Cố Hiểu Đồng như hiểu chuyện: “Sớm biết như thế này thì chúng tôi đã đến muộn hơn một chút rồi. Như này không làm phiền hai người chứ?”
“Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa, Thành Thành sao rồi? Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Quách Thần Quân nhanh chóng đổi chủ đề.
“Thành Thành không sao hết. Lúc sáng có uống một ít sữa. Trên đường đi đến đây nó ngủ suốt, giờ vẫn chưa dậy đây này.” Cố Hiểu Đồng nói.
“Vậy tốt rồi. Đặt bé lên giường trước đã.”
“Tôi biết rồi.” Cố Hiểu Đồng nói rồi đi về phía phòng ngủ.
Mặt Quách Thần Quân vẫn đang đỏ bừng, nhìn tôi một cái rồi lập tức quay đi.
Tôi lúc đó cũng khá ngại ngùng, mặc vội chiếc áo rồi bước ra nhà tắm.
Bước vào phòng ngủ, việc đầu tiên là tôi đến kiểm tra ấn đường của đứa bé. Thần quang vẫn rất ổn định, nhưng tôi vẫn lờ mờ thấy được nửa khuôn mặt đen sì của cô ta thoắt ẩn, thoắt hiện. Xem ra tác dụng của bùa máu tốt hơn tôi dự định rất nhiều. Tình hình này thì đứa bé vẫn sẽ an toàn trong vài tiếng nữa.
Tôi thở phào yên tâm, lại nói với Cố Hiểu Đồng: “Chị Cố, tôi phải xem qua vai chị một chút.”
“Được.” Chị gật đầu đồng ý: “Xem ở đây luôn sao?”
“Chị chờ một chút.” Tôi vòng qua người chị Cố, tiến về phía Quách Thần Quân, nói nhỏ: “Nhiệm vụ của Lý Tịnh hoàn thành rồi, chị bảo cô ấy về đi.”
Quách Thần Quân gật đầu, nhìn Lý Tịnh và nói: “Ở đây không có việc gì nữa rồi, em về Thượng Kinh được rồi.”
“Vậy còn chị thì sao?” Lý Tịnh hỏi.
“Chị sẽ ở lại đây mấy ngày nữa. Em không cần phải lo. Khi nào về, chị sẽ tự đặt vé máy bay về.”
“Dạ, thưa phó giám đốc Quách.”
Nói xong, Lý Tịnh đưa ánh mắt nhìn tôi và Quách Hiểu Đồng, khẽ gật đầu chào về. Cô ấy đưa thẻ phòng cho Quách Thần Quân rồi rời đi.
Quách Thần Quân tiễn cô ấy ra cửa rồi khóa cửa ra vào, quay lại phòng ngủ.
“Giờ thì được rồi đấy.” Tôi nhìn Cố Hiểu Đồng và nói.
Nói xong, tôi quay người đi, không nhìn cô ấy nữa.
Vì đã sinh con và cô ấy biết tôi cũng chỉ vì muốn cứu con cô ấy nên không tỏ vẻ ngại ngùng gì. Cô ấy cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài một cách tự nhiên, vén tóc sang một bên, để lộ ra bờ vai rồi quay người lại.
Quách Thần Quân ra hiệu cho tôi là đã xong rồi.
Tôi lại gần và cẩn thận xem bờ vai chị ấy. Cố Hiểu Đồng có một làn da trắng đẹp, mịn màng, không có một tý dấu vết gì để lại.
“Hôm qua chị nhìn thấy bàn tay máu đó chỗ nào?” Tôi hỏi Quách Thần Quân.
Quách Thần Quân lại gần, chỉ vào phần vai trái: “Chỗ này.”
Tôi bấm ngón tay, sờ nhẹ qua chỗ đó rồi nói: “Hiện!”
Chẳng mấy chốc, trên làn da trắng nõn nà ấy xuất hiện một dấu tay đỏ như máu, trông rất đáng sợ.
Quách Thần Quân nhìn chăm chăm vào thứ đó, nói với tôi: “Chính là nó…”
Cố Hiểu Đồng ngoảnh đầu lại tò mò muốn nhìn.
“Đừng cử động, chị không được nhìn thứ này.”
“Thôi được rồi, tôi sẽ không nhìn nữa.” Đôi vai Cố Hiểu Đồng khẽ rung lên.
Không phải vì lạnh, mà vì cô ấy đang căng thẳng.
Tôi tập trung tinh thần, bấm ngón tay vẽ một lá phù Hộ Thân lên vai trái của cô ấy rồi niệm: “Thất tinh thái bạch, hộ thân hộ linh, thất tinh thương long chân quân, lập tức tuân lệnh!”
Sau đó tôi dùng đạo phù đó ấn vào dấu tay máu rồi vỗ nhẹ.
Cố Hiểu Đồng loạng choạng suýt ngã, cơ thể gầy gò của cô ấy cứ run lên bần bật.
Không lâu sau thì dấu tay đó đã biến mất.
“Xong rồi, chị mặc áo vào đi.” Tôi nói.
Cố Hiểu Đồng cầm lấy chiếc áo Quách Thần Quân đưa cho rồi mặc vào.
Tôi lại quay đầu đi, tránh nhìn cảnh đó.
Cô ấy mặc xong áo liền quay ra hỏi tôi: “Thiếu gia, như vậy có phải là cậu có thể cứu Thành Thành rồi không?”
“Trước tiên chị cứ đi ra phòng khách trước đã. Hãy nhớ, dù chị nghe thấy bất cứ điều gì, cũng không được bước vào đây, chị hiểu chưa?”
Cố Hiểu Đồng ngạc nhiên, có vẻ không an tâm nhìn Quách Thần Quân.
“Cậu đi đi, hãy làm theo những gì cậu ấy nói.” Quách Thần Quân nói.
Lúc này Cố Hiểu Đồng mới đồng ý đi ra ngoài.
Đợi cô ấy đi ra ngoài, tôi nhìn Quách Thần Quân, chưa kịp nói lời nào thì mặt đã đỏ lên rồi.
“Cậu sao thế?” Chị ấy hỏi nhỏ.
“Phù Thế Thân… cần được vẽ lên vai phải của chị.” Tôi đỏ mặt, chỉ vào vai chị ấy.
Quách Thần Quân có chút ngại ngùng nhưng vẫn hắng giọng rồi cười: “Không sao, cậu làm đi.”
Nói xong, chị ấy quay người lại, cởi bỏ áo khoác ngoài, để lộ ra bờ vai.
Bên trong chị ấy mặc nội y bó sát người.
Tôi nhìn bả vai đó, quay người đi tới bên giường lấy ra con dao gọt hoa quả sắc lẹm mà tôi đã mang theo từ nhà Cố Hiểu Đồng, rồi cẩn thận đâm nhẹ vào cánh tay đứa bé.
Da đứa bé mỏng như tờ giấy, lưỡi dao có thể xiên qua dễ dàng.
Đứa bé khóc thét lên, vết thương bắt đầu chảy máu.
Cố Hiểu Đồng ngồi ngoài phòng khách nghe thấy tiếng con khóc, bất ngờ gào lên: “Thành Thành!”
“Đừng qua đây!” Quách Thần Quân hét lên: “Thành Thành không sao hết, cậu cứ đứng yên ở đó.”
Trong lòng Cố Hiểu Đồng bồn chồn, không thể ngồi yên một chỗ, nhưng cô ấy vẫn cố kìm nén, không qua đây.
Tôi thấm một ít máu của đứa bé, quay người đi ra sau Quách Thần Quân rồi xoay chị ấy lại.
Quách Thần Quân có hơi ngạc nhiên, nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu.
Tôi mặc kệ chị ấy, tiếp tục dùng máu của đứa bé và nội khí của mình vẽ một lá bùa lên vai chị ấy.
Loại phù Thế Thân này rất phức tạp, chỉ được vẽ trong một lần, không được ngắt quãng.
Máu của đứa bé chỉ là vật xúc tác, tương đương với tóc của lão Triệu.
Tôi vẽ từ vai phải của chị ấy xuống, cảm nhận được độ đàn hồi và mịn màng đến kinh ngạc của làn da chị ấy. Nhưng lòng tôi phẳng lặng như mặt hồ yên tĩnh.
Quách Thần Quân không dám nhìn tôi, chị ấy quay đầu về phía đối diện, mặt cố tỏ vẻ lạnh lùng điềm tĩnh.
Tôi tiếp tục vẽ, đến khi tay tôi chạm vào bộ phận nhạy cảm trên người chị ấy.
Quách Thần Quân cắn môi, cơ thể khẽ run lên.
Lúc đó, việc vẽ phù cũng đã hoàn thành.
Tôi bấm ngón tay, khẽ niệm lại câu thần chú: “Nhất thân nhất khí, nhất khí nhất chân, nhất chân nhất đạo, nhất đạo nhất chân. Thất tinh chúng thánh. Thái cực bạch trạch chân quân, mau mau hiện hình.”
Nói xong tôi ấn nhẹ đạo phù lên người chị ấy.
Quách Thần Quân căng thằng nhắm chặt mắt lại.
Tôi thở phào, nhìn chị ấy cười: “Xong rồi.”
Quách Thần Quân đỏ mặt mặc lại áo, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Sau đó chúng ta sẽ là gì nữa?”
Tôi quay lại nhìn đứa bé đang nằm trên giường: “Tiếp theo là đến lượt đứa bé.”
Quách Thần Quân hết nhìn đứa bé rồi lại nhìn tôi: “Thành Thành cũng cần phải làm như vậy hay sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải. Tôi cần biến Thành Thành thành một người khác.
Quách Thần Quân nhíu mày: “Thành một người khác?”
Tôi cười đầy bí ẩn, tiến về phía đứa bé.