Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 66 - Chương 66. Thế Thân

Chương 66. Thế Thân Chương 66. Thế Thân

Tôi lại gần và cởi áo cho đứa bé, một lần nữa cắn vết thương đang sắp lành trên cánh tay phải của đứa bé, cố gắng hút ra một ngụm máu.

Tôi muốn nhổ máu ra ngoài nhưng nhìn xung quanh không thấy chỗ nào tiện cả, tôi liền vẫy tay ra hiệu Cố Hiểu Đồng lại gần.

Chị ấy nhanh chóng đi đến rồi hỏi: “Cái gì vậy?”

Tôi cầm lấy tay rồi khạc máu ra lòng bàn tay chị ấy.

Quách Hiểu Đồng giật mình: “Đây là…”

Tôi mặc kệ chị ấy, quay lại quan sát đứa bé. Tôi định hình lại, suy nghĩ xem phù Thế Thân này còn thiếu những gì, rồi tôi quan sát phù Ký Mệnh, sau đó tôi dùng thần quang của mình để hình dung lại bát tự của Trần Siêu mà tôi đã được nhìn thấy ở Quách gia để vẽ vào phù Ký Mệnh. Ngay lúc đó phù Ký Mệnh nhập với phù Thế Thân thành một. Sau đó tôi dùng ngón trỏ và ngón giữa tay trái của mình ấn vào ấn đường của tôi, ngón trỏ tay phải thì ấn vào ấn đường đứa bé.

Đứa bé tự dưng im bặt chìm vào giấc ngủ sâu.

Tôi đặt lại đứa bé nằm xuống, nghiêng người nhìn sâu vào ấn đường, bây giờ chỉ còn sót lại một chút sát khí, nửa khuôn mặt đen sì của người mặc sườn xám giấy mà tôi nhìn thấy trước đó không lâu cũng đã biến mất.

Trần Siêu có tướng thanh long hàm huyết, bát tự của anh ta không bị phong ấn, hoành sát xung thiên, vì thế mà quỷ thần không dám lại gần. Nếu dùng bát tự của anh ta kết hợp cùng với phù Ký Mệnh để giúp đứa bé trở nên vô hình, là phù hợp nhất.

Nghĩ đến đây, tôi cho rằng âu cũng là cơ duyên, nếu hôm đó Quách gia không dùng bát tự để thử tôi thì giờ phút này tôi cũng không biết đi đâu để tìm một bát tự phù hợp với đứa bé. Trần Siêu là người của Quách gia, số mệnh của anh ta gắn liền với Quách gia. Để anh ta đứng ra ngăn chặn tai họa, cũng coi như là hết mình phục vụ chủ.

Tôi nhìn Quách Thần Quân: “Được rồi.”

“Cái này… làm thế nào?” Chị ấy vẫn cầm máu trong tay hỏi.

“Chị đi rửa tay đi. Lẽ nào chị còn muốn tôi ăn lại nó?”

Chị ấy suýt chút nữa thì nôn, mau chóng đi rửa tay.

Nhìn theo bóng lưng chị ấy, tôi bất giác mỉm cười.

Sau khi Quách Thần Quân quay trở lại, tôi cũng gọi Cố Hiểu Đồng vào.

Cố Hiểu Đồng như chỉ đợi có thế, chị ấy xông vào phòng ngủ, vội vàng đến bên con trai. Nhìn thấy vết thương trên cánh tay Thành Thành, chị lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không sao đâu, chị đừng lo lắng quá.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Chị Cố, từ giờ hai mẹ con chị sẽ sống ở đây. Ăn cơm cũng ăn ở trong khách sạn này. Tuyệt đối chị không được cho ai vào phòng. Tôi và chị Quách phải ra ngoài một chuyến, nhiều nhất là ba ngày, sau khi xong việc chúng tôi sẽ nhanh chóng trở về tìm hai người.”

Cố Hiểu Đồng có vẻ bất an: “Hai người đi đâu vậy?”

“Cậu đừng tò mò nhiều vậy, tất cả việc này đều là vì Thành Thành.” Quách Thần Quân nói: “Cậu cứ yên tâm ở lại đây đợi chúng tôi quay về.”

“Nhưng mà tôi sợ… nếu như cô ta lại xuất hiện thì sao?” Cố Hiểu Đồng bất lực nhìn chúng tôi.

“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.” Tôi nói.

“Thật vậy sao?”

“Đúng vậy!” Tôi khẳng định lại lần nữa.

Quách Thần Quân đưa mắt nhìn tôi, chắc trong lòng chị ấy cũng có đôi chút bất an.

Cố Hiểu Đồng do dự hồi lâu, nhìn đứa bé đang nằm trên giường, cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Được rồi, tôi tin cậu. Tôi sẽ ở đây chờ hai người về.”

Tôi gật đầu nhìn Quách Thần Quân: “Chúng ta đi thôi.”

Quách Thần Quân quay sang an ủi Cố Hiểu Đồng: “Cậu đừng sợ, làm xong việc chúng tôi sẽ trở lại ngay. Cậu phải ghi nhớ lời Ngô Tranh nói, đừng để ai khác vào phòng, nếu không sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.”

Cố Hiểu Đồng gật đầu: “Được rồi, tôi nhớ rồi.”

Quách Thần Quân ôm cô ấy rồi đi đến chỗ tôi, nhìn sâu vào mắt tôi.

Tôi yên lặng, hai chúng tôi đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, trong lúc chờ thang máy, tôi có nhìn Quách Thần Quân.

Nét mặt tỏ rõ nỗi bất an, bồn chồn lo lắng.

“Trong lòng chị còn vướng bận điều gì sao?” Tôi hỏi: “Chị không tin tôi sao?”

“Tôi tin cậu.” Chị ấy nói chắc nịch: “Nhưng thực sự tôi cũng có đôi chút bất an.”

“Tôi đã gài trận pháp ở trong phòng, linh hồn sẽ không thể vào được đấy.” Tôi nói: “Sườn xám giấy chỉ là một oán quỷ, chắc chắn sẽ không dám bén mảng đến nơi đó. Dù có xông vào được đi nữa thì người mà cô ta nhìn thấy trong phòng cũng không phải là mẹ con Cố Hiểu Đồng, mà là người có tên là Trần Siêu.”

“Trần Siêu?” Quách Thần Quân không hiểu lắm.

“Tôi dùng bát tự của Trần Siêu để giấu đi hơi thở của Thành Thành. Vậy nên chị không cần phải lo lắng cho hai mẹ con chị Cố, cái chị nên quan tâm bây giờ, là sự an toàn của chị kìa.”

“Tôi không sợ gì hết.” Quách Thần Quân nói: “Tôi đã có cậu bên cạnh rồi.”

Tim tôi bất giác xao xuyến một cách kỳ lạ.

“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Chị ấy hỏi: “Chúng ta sẽ đi mua đồ, chuẩn bị một chút lương thực và nước.”

“Chuẩn bị những thứ đó để làm gì?”

“Chúng ta sẽ đi tìm thôn làng trong núi đó.” Tôi nói: “Tàng thần đoạt phách là sinh hồn đoạt xá phách có nguồn gốc từ đạo giáo, hiểu được dùng loại phương pháp mượn cơ thể hồi sinh này, có thể thấy được người phụ nữ này không hề đơn giản. Vì thế tôi muốn biết cô ta là ai?’

“Liệu chúng ta có thể tìm thấy thôn làng đó không?”

“Chị yên tâm. Nhất định chúng ta sẽ tìm ra.”

Chị ấy hít thở sâu rồi gật đầu: “Được rồi.”

Lúc này cửa thang máy cũng mở ra, tôi nắm lấy tay chị ấy đi vào thang máy rồi ấn nút.

Quách Thần Quân nhìn xuống tay hai chúng tôi, nói nhỏ: “Có nhất thiết phải làm như thế này không?”

“Tôi sẽ bảo vệ chị.” Tôi nói: “Chị phải nhớ rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần chị nắm lấy tay tôi, chị sẽ được an toàn.”

Chị ấy nhìn tôi một lúc, mỉm cười: “Ừ, tôi nhớ rồi.”

Từ khách sạn đi ra, chúng tôi đến siêu thị mua một ít bánh mì, bánh quy, đồ ăn vặt và hai thùng nước khoáng. Chị ấy lái chiếc BMW của Cố Hiểu Đồng, chiếc xe này không lớn như xe việt dã, nhưng cũng đủ dùng cho hai người.

Ngoài những thứ kể trên, chúng tôi còn mua thêm một cái chăn bông và đèn pin phòng lúc trời tối.

Khi đã chuẩn bị xong hết, chúng tôi bắt đầu lái xe theo hướng Nam, dọc theo đường cao tốc.

Vào ngày Cố Hiểu Đồng xảy ra tai nạn, chị ấy kích động đến nỗi không biết mình đã lái xe đi đâu. Vì thế chúng tôi không thể cứ đi về phía Nam như lời chị ấy nói. Vùng đất Ninh Châu hầu hết được bao phủ bằng núi, nếu cứ thế đi tìm thì chằng khác gì mò kim đáy bể.

Vì thế tôi chủ định sẽ dùng cách của tôi.

Sau khi lên cao tốc, tôi bấm ngón tay để tính. Tôi phân tích các luồng thông tin chạy trong đầu, rồi quay sang nói với Quách Thần Quân: “Đi 30km nữa thì ra khỏi đường cao tốc, gặp ngã tư thứ nhất thì đi về hướng Đông, ngã tư thứ hai đi về hướng Bắc, đi qua một ngọn núi, đi tiếp đến khi nào thấy ngọn núi thứ hai thì dừng lại.”

“Sao cậu có thể biết cụ thể như vậy?” Quách Thần Quân ngạc nhiên.

“Dùng quẻ tính ra.” Tôi trả lời.

Chị ấy có vẻ không tin tưởng lắm: “Cậu chắc chứ?”

“Quẻ không lừa người, chỉ có con người lừa dối nhau thôi.” Tôi lặng lẽ nói: “Quẻ của tôi là quẻ Can Tịnh. Chị cứ tin tôi, yên tâm lái xe đi.” Quách Hiểu Đồng cười, khẽ gật đầu.

Quẻ Can Tịnh này tôi rất ít khi dùng. Ông nội nói qua, việc tạo quẻ là do ông trời sắp đặt còn việc giải quẻ chủ yếu dựa vào con người. Xét về mặt ý nghĩa đó thì không có quẻ nào là không chính xác, nhưng việc giải quẻ còn tùy thuộc vào người giải. Nếu một người cứ hễ xảy ra chuyện gì là dùng quẻ để tiên đoán thì rất dễ khiến thần trí điên loạn. Đến khi gặp việc quan trọng, việc giải quẻ ắt sẽ bị lẫn lộn với nhiều dòng suy nghĩ khác nhau. Vì thế quẻ cần giải sẽ không đơn thuần, không rõ ràng nữa.

Từ nhỏ đến lớn tôi đều theo học ông nội tôi, vì thế mà tôi luôn ghi nhớ nếu không bị dồn vào bước đường cùng thì tôi sẽ không dùng đến quẻ.

Vì vậy quẻ tôi luận không bị phân tâm, tính chính xác lại càng cao hơn.

Sau khi đi về phía Nam tầm 30km, quả nhiên, trước mắt chúng tôi hiện ra một cái ngã tư.

“Đúng là có ngã tư này.” Quách Thần Quân tỏ ra phấn khích.

Tôi có vẻ đắc chí, bình tĩnh đáp: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Chị ấy gật đầu, lái xe ra khỏi đường cao tốc, đi qua trạm thu phí rồi rẽ về phía Đông ở ngã tư đầu tiên. Chúng tôi bắt đầu đi sâu vào trong núi.

Rồi đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể căng cứng, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, tôi thấy sườn xám giấy hóa thành một đám mây đen rồi biến mất.

Tôi bình tĩnh nắm lấy tay của Quách Thần Quân.

Chị ấy nhìn tôi một cái rồi tiếp tục lái xe.

Tay hai chúng tôi, không biết từ khi nào đã đan chặt vào nhau.

Bình Luận (0)
Comment