Đường đi vào trong núi rất dài, khúc khuỷu, còn có đoạn đường núi lớn quanh co.
Lái được gần một tiếng đồng hồ thì con đường thứ hai đã xuất hiện đó là con đường có ba ngã rẽ phân theo hướng Đông, Bắc, Tây Bắc. Quách Thần Quân giảm tốc độ, sau khi xác định được phương hướng, chị ấy đã chuyển xe đi về phía Bắc.
Đến xế chiều chúng tôi đã đi qua ngọn núi đầu tiên.
Men theo con đường tiếp tục đi tiếp, chúng tôi lái xe vào một cách rừng rậm rạp, đường rất chật hẹp, hai bên âm khí rất nặng, trong rừng chi chít các nấm mộ.
Quách Thần Quân rất căng thẳng, không ngừng nhìn sang hai bên.
“Đừng sợ.” Tôi nói: “Có tôi ở đây.”
“Ừ.” Chị gật gật đầu.
Thực ra tôi cũng rất căng thẳng, nghĩa trang cũ dày đặc này tạo thành bầu không khí vô cùng âm u.
“Thật sự không biết Hiểu Đồng làm thế nào mà lái xe vào được.” Chị ấy không hiểu: “Nơi này cũng thật đáng sợ, cho dù cậu ấy cãi nhau làm cho bị kích động, tâm trạng không tốt thì cũng đâu đến nỗi ngốc đến mức này chứ?”
“Chị thực sự cho rằng chị ấy tự mình lái xe tới đây?”
“Không phải sao?” Chị ấy nhìn tôi.
“Sau khi chị ấy đi vào núi đã gặp phải quỷ đả tường.” Tôi nói: “Tuyệt đối không phải vào trong thôn núi này mới gặp.”
“Là quỷ dẫn cậu ấy vào núi?” Chị ấy nhíu mày: “Nhưng không phải cậu nói trước đây sườn xám giấy đã bị phong ấn rồi sao?”
“Sườn xám giấy đã bị phong ấn nhưng trong núi này, chỉ có mình cô ta là quỷ à?” Tôi hỏi chị.
Chị nhíu mày: “Lẽ nào cô ta vẫn có trợ thủ?”
“Bây giờ vẫn chưa rõ được.” Tôi nhìn con đường ở trước mặt: “Cũng có khả năng là trùng hợp, trong núi vốn có nhiều yêu tinh, chị nhìn ở hai bên mà xem, đều là mộ cũ. Chúng ta đã đi vào núi sắp được hai tiếng đồng hồ rồi nhưng không gặp một chiếc xe hay một người qua lại, xem ra sơn dân ở gần đây hoàn toàn đã chuyển hết đi rồi. Hoàn cảnh thế này, vốn rất dễ xuất hiện quỷ đả tường, thêm nữa ở đây không có dân cư sinh sống, cho nên nhân khí đoạn tuyệt, xuất hiện chuyện kỳ quái là điều bình thường.”
“Nếu như là trùng hợp thì tốt, lỡ như cô ta có trợ thủ...” Chị ấy nhìn tôi: “Chúng ta có thể ứng phó được không?’
“Nếu như thực sự có trợ thủ, vậy thì tùy cơ hành sự.” Tôi nhìn sắc trời bên ngoài: “Xem ra đêm nay nhất định phải qua đêm ở trong rừng rồi, trước khi tìm thấy xác của sườn xám giấy, chúng ta chỉ có thể phòng thủ, không thể tiến công. Cô ta chỉ là một con quỷ chết oan, sẽ không chịu nổi một đòn, nhưng nếu cô ta hồn phi phách tán, vậy Thành Thành cũng sẽ mất mạng. Cho dù cô ta có trợ thủ hay không, chị chỉ cần nhớ khi gặp nguy hiểu thì kéo lấy tay tôi, như vậy sẽ không sao cả.”
“Nếu như trời tối mới tìm được cái thôn đó, vậy chúng ta tìm xác của cô ta thông đêm sao?” Chị ấy hỏi.
“Đến lúc đó xem tình hình thế nào.” Tôi nói: “Tìm được đã rồi tính tiếp.”
Chị ấy im lặng, chị ấy cẩn thận chậm rãi nắm chặt lấy tay tôi.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trời tối rất nhanh, sau khi chiếc xe của chúng tôi ra khỏi cánh rừng rậm rạp thì mây đen đã bao phủ cả bầu trời, tiếp đó một cơn mưa lớn trút xuống.
Cơn mưa đến rất nhanh, nó đến bất ngờ khiến người ta không kịp phòng bị.
Quách Thần Quân chỉ có thể đỗ xe ở bên đường, đợi mưa ngớt sẽ đi tiếp.
Chị ấy vặn chai nước đưa cho tôi, rồi tự mở cho mình một chai uống lấy một ngụm nhỏ.
Dáng vẻ uống nước của chị ấy thật mê người.
Thì ra thần thái uống nước của con gái không giống nhau.
Cách uống nước của Đường Tư Giai rất tao nhã, nhìn là biết tiểu thư khuê các được giáo dục ở tầm cao.
Khả Nhi uống nước khá thoải mái, ngửa cổ lên tu ừng ực vài ngụm đã hết nửa non chai nước, nhìn rất thú vị.
Còn Quách Thần Quân hoàn toàn khác họ, chị ấy nhìn mưa ở bên ngoài cửa, ánh mắt phảng phất nỗi buồn, dung mạo kiêu sa tinh tế, chiếc cổ dài thanh mảnh, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, tùy ý mà lại tự nhiên, đẹp đến nỗi không thể hình dung được. Uống nước mà có thể tạo ra cảm giác đẹp như thế này, trong số những người con gái tôi từng gặp thì chỉ có mình chị ấy.
Nhưng nghĩ lại, hình như tôi chỉ gặp qua vài người con gái mà thôi.
Mặt tôi đỏ ửng, quay đầu nhìn mưa ở bên ngoài, không nhìn chị ấy nữa.
“Cơn mưa này không biết bao giờ mới tạnh.” Chị ấy nhẹ nhàng nói: “Lỡ như mưa cả đêm thì lại lỡ mất một ngày.”
Tôi im lặng, lặng lẽ uống nước.
Tôi không biết nên nói gì.
“Thiếu gia, nói thật, cậu có căng thẳng không?” Chị ấy nhìn chằm chằm tôi.
“Cũng ổn...” Tôi dịu dàng đáp.
“Cũng ổn?” Chị ấy không hiểu: “Như thế nào?”
“Trước khi nhận làm việc này cho nhà chị, tôi đã từng giải quyết qua hai vụ, đã gặp phải hai nhân vật lợi hại.” Tôi nhìn những giọt nước mưa chảy dài trên cửa sổ xe: “Thứ nhất là một quỷ nhỏ áo đỏ, cô ta là một ác quỷ, vô cùng hung hãn, thứ hai là một khối ngọc, mặc dù cô ta nhìn có vẻ không hung dữ nhưng lại có sức mạnh rất lớn. Tình hình lúc đó cũng vô cùng nguy hiểm.”
Chị ấy quay người lại, chăm chú nhìn tôi, đợi tôi kể tiếp.
Tôi nhìn chị ấy nở nụ cười bình thản: “So với bọn họ thì sườn xám giấy là nhân vật yếu nhất nhưng tình hình lại phức tạp nhất, lỡ như có chút sơ xuất thì không chỉ có chị bị thương mà cả cháu trai nhỏ bé của chị cũng mất mạng, thế nên tôi nói không căng thẳng là giả.”
Chị ấy nhìn tôi hồi lâu rồi nở nụ cười: “Cậu không giống những người đó.”
“Những người nào?” Tôi hỏi.
“Những người được gọi là đại sư phong thủy.” Chị ấy nhìn tôi: “Cậu và bọn họ không giống nhau, rất khác biệt.”
“Thật à? Khác như thế nào?” Tôi nhìn chị.
“Bọn họ đều mồm mép khéo léo, trông khá giang hồ, khi mở miệng nói chuyện tỏ ra rất khôn ngoan, luôn giả vờ vô ý tâng bốc bản thân mình lên, sau đó để lại cho mình các con đường khác nhau để rút lui.” Chị ấy cười khinh bỉ: “Tưởng rằng người khác không nhìn ra, thực ra người tinh mắt nhìn là biết luôn. Bọn họ đều cho rằng người làm kinh doanh ngốc nghếch, thực ra người làm kinh doanh quen với việc thăm dò đoán ý người khác qua việc quan sát nét mặt. Nếu như ngay cả họ mà cũng nhìn không ra thì chúng tôi đừng có làm kinh doanh nữa.”
Tôi bị chị ấy chọc cho cười, tôi cười gật gật đầu: “Ừ, chị nói rất đúng.”
Chị ấy cũng cười: “Giống như lão Trương đó, ông ấy chỉ biết bói bát tự, tôi nhìn ông ấy ngay cả phong thủy chưa chắc đã hiểu. Ông ấy cũng đi xem qua phần mộ tổ nhà tôi, chỉ nói được ba câu “tốt, rất tốt, cực kỳ tốt”, cha tôi quen biết được rất nhiều người như thế này. Bọn họ đều đoán chuẩn tính khí của cha tôi, biết được ông ấy sẽ không nghĩ thấu đáo khi gặp phải chuyện, ông ấy chỉ thích nghe những lời tốt đẹp. Thế nên những người này lấy lòng của cha tôi, chỉ cần thuận theo những lời cha tôi nói thì cha tôi sẽ rất vui, liền thưởng rất hậu hĩnh cho bọn họ. Tôi gặp nhiều kẻ như thế này rồi. Còn đối với người được gọi là thầy phong thủy, thực ra trong lòng tôi có chút thành kiến, cảm thấy bọn họ cả đời a dua nịnh hót, những kẻ khoa môi múa mép, là những người lấy danh xem phong thủy, thuật sĩ giang hồ khoa trương phét lác mà thôi.”
Tôi cười: “Được rồi, tôi cũng là thầy phong thủy...”
“Không, cậu không giống.” Chị ấy nhìn tôi đầy chân thành: “Từ giây phút nhìn thấy cậu, tôi liền cảm thấy cậu không giống bọn họ.”
Tôi không cười nữa: “Thật sao?”
“Mắt của cậu rất trong sáng, rất đơn thuần, không hề thô tục.” Chị ấy nhìn tôi: “Đặc biệt là khi cha tôi đối xử như vậy với cậu nhưng phản ứng của cậu đã khiến tôi có chút bất ngờ. Không sợ cậu bực tức, chứ trước đây những thầy phong thủy đó lần đầu tiên gặp cha tôi, ông ấy đều có thái độ như vậy, khi đó lão Trương cũng không phải ngoại lệ. Thế nên thực sự ông ấy không phải nhằm vào cậu. Những người đó đối mặt với sự thờ ơ và miệt thị của cha tôi thì đại đa số sẽ tỏ ra rất có phong độ, một bên giả vờ thanh cao, một bên thuận theo tính khí của cha tôi nịnh hót khiến ông ấy vui. Sau đó, ông ấy đã bị bọn họ lay động, vì cho rằng bọn họ là những cao thủ. Thế nên, cha tôi nhìn thấy cậu, rất tự nhiên lại dùng chiêu đó. Kết quả là cậu tức giận, mặc kệ chúng tôi.”
Tôi vô thức nở nụ cười: “Có thể... tôi vẫn còn trẻ...”
“Đây không phải chuyện còn trẻ hay không, mà đó là tự tin, là sự kiêu ngạo!” Con mắt chị ấy lóe sáng: “Tôi thích người có bản lĩnh, người có bản lĩnh có tính cách kiêu ngạo! Hơn nữa, cậu không chỉ có bản lĩnh lớn mà cậu còn rất khiêm tốn, không cậy thế ra oai.”
Chị ấy thở dài một tiếng, rồi quay đầu nhìn mưa ở bên ngoài: “Giống như sáng nay, vì bày trận mà cậu nôn ra máu. Giây phút đó tôi thực sự kinh hãi, tôi không ngờ cậu có thể vì nhà tôi lại liều mạng tới mức này. Đặc biệt là lúc tôi nhìn thấy thái cực đồ đó, tôi cảm thấy tam quan của bản thân mình đã được làm mới. Không nói khoa trương thì chính cậu đã thay đổi những sự hiểu biết của tôi đối với thầy phong thủy, càng thay đổi sự hiểu biết của tôi về phong thủy. Thế nên cậu và bọn họ thực sự không giống nhau, có thể quen biết cậu thực sự là phúc khí của tôi...”
Tôi im lặng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đặc biệt trong đêm mưa gió thế này, sự ấm áp này càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Chị ấy cười ngượng ngùng, mặt ửng hồng nhìn tôi: “Cậu... không cười tôi chứ?”
“Có thể đồng ý với tôi một chuyện không?” Tôi hỏi chị.
Chị ấy quay lại: “Cậu nói đi.”
“Đối xử với tôi như một người bạn, đừng gọi tôi là thiếu gia nữa.” Tôi nhìn chị ấy: “Tôi thích dáng vẻ vừa nãy của chị.”
“Cậu sẽ không cảm thấy tôi không tôn trọng cậu chứ?” Chị ấy hỏi.
Tôi cười: “Sao có thể?”
Chị ấy cảm kích nhìn tôi, đang muốn nói gì thì đột nhiên sững lại: “Đó là thứ gì?”
Chị ấy chỉ sau lưng tôi.
Tôi quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một chiếc đèn lồng giấy màu trắng đang bay lượn từ bên xe lướt qua, men theo con đường bay đi mất.
Mưa đột nhiên ngừng lại.