Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 68 - Chương 68. Sơn Thôn

Chương 68. Sơn Thôn Chương 68. Sơn Thôn

“Đó là đèn lồng quỷ.” Tôi nói: “Không phải sợ.”

“Không phải có chuyện gì chứ?” Chị ấy lo lắng.

“Mưa đã tạnh rồi, nó sợ chúng ta không đi nữa nên đến dẫn đường.” Tôi nói: “Chúng ta đã đi qua được ngọn núi thứ nhất, nếu đi theo nó thì có thể tìm được thôn đó.”

“Là sườn xám giấy à?” Chị ấy hỏi.

Tôi nhìn chị ấy: “Chưa biết được, có lẽ là cô ta mà cũng có thể không.”

“Vậy chúng ta có đi theo nó không?”

“Đi theo!”

Chị ấy gật gật đầu rồi khởi động xe, men theo con đường, từ từ đi theo nó.

Cũng may đây là con đường đã được sửa chữa, nếu nó là đường núi bình thường thì sẽ nguy hiểm.

Đèn lồng quỷ bay lúc nhanh lúc chậm, nhưng trước sau vẫn giữ khoảng cách không xa mà cũng chẳng gần với chúng tôi. Lúc này đã là nửa đêm, một chiếc đèn lồng trắng bay tới bay lui, nếu đổi lại là người bình thường thì đã bị dọa sợ chết khiếp rồi.

Quách Thần Quân rất căng thẳng, bàn tay cầm vô lăng run run không ngừng.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay chị: “Đừng sợ, không sao đâu.”

Chị ấy nuốt nước bọt cái ực, gật gật đầu: “Ừ!”

Cứ thế đi mãi, đột nhiên tôi cảm thấy không đúng, vội ra lệnh: “Dừng lại!”

Chị đạp phanh một cái, chiết xe trượt một đoạn rồi dừng hẳn lại.

“Sao thế?” Chị ấy vội hỏi.

Tôi không trả lời, mở cửa xuống xe, bước lên phía trước xe, nhờ vào ánh đèn của xe, thêm mài mét nữa thì chúng tôi đã lái xe xuống vực rồi.

Quách Thần Quân xuống xe đi đến cạnh tôi, chị ấy rất bất ngờ: “Sao lại có thể như thế? Vừa nãy rõ ràng là đường thẳng mà, sao lại biến thành đường lượn rồi?”

Tôi quay đầu nhìn vè phía xa, chiếc đèn lồng quỷ đã dừng lại.

“Không chỉ có một chiếc đèn lồng quỷ, có người muốn dẫn chúng ta vào thôn, có người thì muốn giết chúng ta.” Tôi thờ ơ nói.

“Vậy có theo nó nữa không?”

“Có, nhưng chị phải nghe tôi.” Tôi nhìn chị ấy: “Tôi chỉ đường cho chị, chị cứ đi theo lời mà tôi hướng dẫn.”

“Được!” Chị gật gật đầu.

Quay lại trên xe, tôi định thần lại, mở mắt, tập trung tinh thần nhìn đèn lồng quỷ ở phía xa.

Chỉ thấy chiếc đèn lồng biến thành hai cái, có hai người cầm, bên trái là một lão già lưng gù, bên phải là một người con gái còn trẻ.

Lão già đó là lão quỷ trong núi, ông ta muốn dẫn chúng tôi đến đường cụt, giết chúng tôi làm vui.

Còn cô gái trẻ kia là oán quỷ, quần áo sáng sủa, sắc mặt trắng bệch, mắt đỏ môi đen, đang hờ hững nhìn về phía chúng tôi.

Cô ấy không phải sườn xám giấy, nhưng người muốn dẫn chúng tôi vào trong thôn thì chính xác là cô ta.

Tôi bỗng nảy ra ý nghĩ, tự nhiên nghĩ đến Cố Hiểu Đồng, lẽ nào chị ấy cũng bị thiếu nữ trẻ kia dẫn vào thôn?

Nếu như thực sự như vậy, chuyện trong đó không hề đơn giản.

“Đi theo đi.” Tôi nói với Quách Thần Quân.

“Ừ.” Quách Thần Quân lùi lại một đoạn rồi từ từ rẽ qua đường lượn, đi về hướng đèn lồng giấy.

Thấy chúng tôi đi đến, lão già và thiếu nữ tiếp tục bay về phía trước.

Tôi tập trung tinh thần nhìn chăm chăm vào hai con quỷ, một chút cũng không dám rời mắt. Bởi vì mỗi khi đến đoạn đường lượn hoặc thế núi cao hiểm hóc, lão quỷ đó lại cố ý dẫn chúng tôi vào con đường chết. Mỗi khi vậy, tôi lại tự mình chỉ đường cho Quách Thần Quân, nói cho chị ấy biết nên đi thế nào.

Sau ba lần như vậy, không còn thấy lão quỷ nữa.

Thiếu nữ trẻ cầm đèn lồng, tiếp tục dẫn đường cho chúng tôi.

Cứ đi như vậy khoảng nửa tiếng sau, phía trước mắt phía xa xa đã xuất hiện một chiếc đèn đường cũ kỹ, thiếu nữ trẻ bước vài bước rồi biến mất không thấy nữa.

Quách Thần Quân dừng xe: “Ngọn đèn đường đó, không phải là thứ mà Cố Hiểu Đồng nhắc đến chứ?”

Đó kà một chiếc đèn đường rất cũ, ánh sáng của bóng đèn có chút vàng lờ mờ, dường như muốn nói cho chúng tôi biết sự già nua của nó, nhờ ánh đèn lờ mờ chúng tôi mơ hồ hình thấy từng lớp nhà đổ nát.

Chúng tôi đã đến sơn thôn đó rồi.

“Chính là nơi này.” Tôi nói: “Đi xe vào đó đi.”

Chị ấy gật gật đầu: “Vâng.”

Chiếc xe BMW tiếp tục đi về phía trước, lúc đi qua cây cầu đá đột nhiên tôi cảm nhận được một luồng tà khí nhè nhẹ.

“Đợi đã.” Tôi đưa tay ra: “Dừng lại!”

Quách Thần Quân nghe thấy vội vàng dừng xe lại.

Tôi mở cửa xuống xe, quan sát kỹ xung quanh chỉ thấy lớp sương mù trong đêm đen, một luồng tà khí thoắt ẩn thoắt hiện, dường như nó đang di chuyển một cách không có quy luật.

Chị ấy không dám một mình trên xe nên đã theo tôi xuống, nhanh chân bước đến cạnh tôi: “Sao vậy?”

“Nơi đây có tà khí.” Tôi nói: “Nó có gì đó sai sai...”

“Tà khí?” Chị ấy không hiểu.

“Nói chính xác thì đó là tà khí do trấn vật sinh ra.” Tôi đi đến bên cầu, nhìn xuống dưới, không nhìn thấy gì ngoài màu đen ngòm.

“Lẽ nào ở đây có trấn vật?” Tôi lẩm bẩm một mình.

Chị ấy chạy đến, sợ hãi ôm lấy cánh tay tôi.

Rất mềm, rất nóng, rất rắn chắc...

Người tôi nóng bừng, quay đầu nhìn chị.

Chị ấy không nhìn tôi, đang rất sợ đưa mắt nhìn xung quanh, không ngừng nuốt nước bọt.

Tôi an ủi chị ấy: “Đừng sợ, cho dù ở bên dưới có trấn vật thì cũng không liên quan đến chúng ta. Loại tà khí này thường chỉ có ảnh hưởng đến linh thể và những người sống lâu ở đây thôi, chúng ta chỉ ở đây một tối nên sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nghe thấy tôi nói vậy, chị ấy mới yên tâm hơn một chút.

Tôi nhìn chiếc đèn đường ở phía xa, rồi kéo tay chị ấy: “Xe để ở đây đi, chúng ta đi bộ vào thôn.”

“Ừ.” Chị gật gật đầu.

Tôi quay về xe lấy túi rồi cầm thêm mấy chai nước, kiểm tra đèn pin, tiếp đó dẫn theo chị ấy đi vào trong thôn.

Trong thôn rất tối, chỉ có chiếc đèn đường đó.

Tay tôi cầm đèn pin, vừa đi vừa nhìn, phát hiện khắp nơi ở đây đều là cỏ, phòng ốc ở đây đại đa số đều bị phá bỏ. Có một hai con mèo hoang trốn nấp ở trong góc, lộ ra những đôi mắt xanh phát sáng, chúng không ngừng gầm gừ về phía chúng tôi, dường như chúng đang tuyên cáo với chúng tôi rằng đây là vùng đất ma quỷ, người sống đừng quấy rầy.

Cảnh tưởng như vậy không chỉ khiến cô nương đang ở bên cạnh tôi sợ hãi mà ngay cả tôi cũng có một chút căng thẳng, không ngừng vuốt mồ hôi.

Đây là một bầu không khí âm u còn đáng sợ hơn quỷ.

Con mèo hoang cảnh cáo chúng tôi một hồi, thấy chúng tôi bơ nó, liền cảm thấy vô vị, rồi chạy đi vụt một tiếng.

Chúng tôi đến bên dưới ngọn đèn đường, phát hiện ở đây chính là ngã tư của thôn, đi tiếp vào bên trong vẫn còn rất nhiều ngôi nhà.

“Đi vào trong nữa không?’ Quách Thần Quân hỏi nhỏ.

Tôi cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi liền hỏi lại chị ấy: “Chị nói xem?”

“Tôi không biết...” Chị ấy sợ hãi nói.

Tôi hắng giọng, hít một hơi sâu rồi định thần lại: “Chúng ta phải xác định lại trước, đến đây để tìm sườn xám giấy. Thế nên chúng ta phải tìm được cái sân mà Cố Hiểu Đồng đi vào... Tôi phải đi đến đó xem xét xem rốt cuộc sườn xám giấy đó có lai lịch thế nào?”

“Nhưng đã hơn một năm rồi, xác của cô ta liệu còn ở đó không?” Chị ấy hỏi nhỏ.

“Tôi không tin sẽ có người đến đây thu xác cho cô ta.” Tôi trầm tư giây lát: “Đi thôi, tiếp tục đi vào trong!”

“Ừ.” Chị ấy gật gật đầu.

Quyết định xong, chúng tôi tiếp tục đi lên phía trước, vừa mới quay người thì thiếu nữ trẻ kia lại xuất hiện.

“A…” Quách thần Quân hét lên kinh hãi, trốn ngay vào trong lòng tôi.

Vừa nãy chị ấy chỉ nhìn thấy đèn lồng quỷ, còn bây giờ đã nhìn thấy toàn bộ.

So với sường xám giấy nhỏ kia thì thiếu nữ trẻ này thực sự đáng sợ hơn nhiều.

Tôi vô thức bấm lôi quyết, nhìn chằm chằm về phía quỷ nữ: “Cô muốn dẫn đường thì dẫn đường, nếu dọa bạn tôi nữa thì tôi sẽ đánh cho cô tiêu tan!”

Tôi nói rất kiên quyết, như vậy Quách Thần Quân ở trong lòng tôi cũng không thấy sợ nữa.

Quỷ nữ lẳng lặng nhìn tôi một lúc rồi quay người đi về hướng nơi sâu hun hút của con đường.

“Đừng sợ, cô ta muốn dẫn chúng ta đi tìm sườn xám giấy.” Tôi nói nhỏ với Quách Thần Quân.

Chị ấy run rẩy trong lòng tôi, lồng ngực không ngừng phập phồng, trên mặt, trên cổ và trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh.

“Nếu như chị sợ cô ta thì hãy nhìn chằm chằm vào cô ta.” Tôi nhìn chị: “Nhớ là chị là người, ấn đường của chị có lửa! Thấy điều dị thường thì trấn tĩnh lại bản thân, những điều quỷ quái tự khắc sẽ biến mất, chị sợ cô ta thì cô ta không sợ chị! Chị không sợ cô ta thì cô ta nhìn thấy chị cũng chỉ có thể lùi lại 90 dặm. Chị Quân, đây không phải lúc sợ hãi, chị phải dũng cảm lên!”

Người chị run lẩy bẩy, nuốt nước bọt cái ực rồi quay đầu nhìn về hướng quỷ nữ ở đằng xa.

Lúc này quỷ nữ dừng lại, cô ta quay đầu nhìn chúng tôi.

Cô ta đang đợi chúng tôi.

Con gái thuộc mệnh Thủy, nhìn xa trông rộng, nhạy cảm, có chủ kiến, đối mặt với nguy hiểm khó khăn sẽ càng có thể dậy lên tiềm năng cực lớn của họ. Quách Thần Quân nhìn quỷ nữ ở đằng xa, ánh mắt ngày càng kiên định, chị ấy cũng bình tĩnh trở lại rất nhanh.

Chỉ cần tĩnh tâm thì không sợ gì hết.

“Ngô Tranh, cái mạng này của tôi giao cho cậu đấy.” Chị ấy nắm chặt lấy tay tôi, nuốt nước bọt cái ực: “Đi thôi!”

Tôi nhìn chằm chằm chị ấy, cảm thấy giây phút đó, chị ấy thật mê người.

Chị ấy nhìn tôi: “Sao thế?”

Tôi đỏ mặt, hắng giọng: “Không có gì, đi thôi.”

Tôi dẫn chị ấy đi về hướng quỷ nữ.

Bình Luận (0)
Comment