“Sư phụ của tôi tự do lang bạt khắp nơi, rượu sắc tài khí độc(*), cái gì có thể động đến thì ông ấy tiếp xúc hết cả rồi.” Giọng của Mạnh Tiểu Nham bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Nhưng ông ấy là người thực sự có bản lĩnh, còn tôi thì học được chút đỉnh.”
(*) Rượu sắc tài khí độc: uống rượu, háo sắc, tiền tài, thói xấu, bộ môn mai thúy.
“Cô đã làm gì?” Tôi hỏi.
“Thuật Dịch Linh.” Cô ta nhẹ nhàng nói: “Lúc xế chiều ngày hôm đó, tôi đã giết chết Tôn Nhị tên đầy tớ của Tôn Kim Phát, dùng máu của ông ta để kết ấn(*), khống chế được xác của ông ta. Sau đó tôi đã điều khiển Tôn Nhị đến đây giết chết người coi giữ đoàn kịch.”
(*)Kết ấn: còn được gọi là “cửu tự hộ thân pháp”, là một loại pháp thuật trong chân ngôn tông của Phật giáo.
Nhóm quỷ sau lưng cô ta đã ngừng khóc, nhất tề đứng hết lên, lập tức âm khí trong sân bốc lên ngùn ngụt, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Quách Thần Quân cũng căng thẳng theo: “Ngô Tranh, bọn họ...”
“Không sao.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Là bọn họ kích động mà thôi, sẽ không làm gì chúng ta đâu, đừng sợ.”
Lúc này Quách Thần Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Tiểu Nham quay đầu nhìn về ở một góc ở đằng xa: “Chính ở ở chỗ đó, Tôn Nhị đã giết sáu người...”
Chúng tôi nhìn về hướng góc đó, ở đó xuất hiện một người đàn ông, cổ ông ta bị cắt đứt lìa, trên người đầm đìa máu, nhưng lại dũng mãnh vô cùng, vừa gào thét vừa xông lên trước đánh người dân trong thôn ngã gục xuống đất, tiếp đó thì giết chết bọn họ. Cách đó không xa ở phía sau bọn họ, có người đàn ông trong đoàn kịch bị trọng thương và các cô gái với quần áo xộc xệch, bọn họ sợ hãi khi nhìn thấy khung cảnh này, không biết làm như thế nào.
“Không phải tôi bị hoa mắt chứ?” Quách Thần Quân giật mình hỏi tôi: “Đó là gì thế?”
“Đó là cảnh tượng năm đó.” Tôi nói.
Quách Thần Quân không kể nữa, lặng lẽ gật đầu.
Ở góc đằng xa kia, Tôn Nhị giết chết liên tiếp sáu người trong thôn, tiếp đó ông ta giống như cương thi, dần dần đi ra phía ngoài. Một lúc lâu sau người trong đoàn kịch mới phản ứng kịp. Đám con gái gắng sức đỡ lấy đám con trai rồi cũng nhau chạy ra ngoài.
Nhưng lúc đó, rất nhiều người trong thôn tay cầm các dụng cụ làm nông như dao chặt củi, cái cuốc, cái xiên.., bọn họ chặn ở cửa sân. Chúng nhìn thấy cảnh tượng đầy máu tanh trong sân liền bị dọa cho phát sợ, chúng muốn ngăn Tôn Nhị lại nhưng không dám xông lên, còn Tôn Nhị không ngừng tiến lên phía trước, dân trong thôn cứ thế lùi ra sau.
Mạnh Tiểu Nham xua nhẹ tay, Tôn Nhị, đám người trong đoàn kịch và người trong thôn đều biến thành mây khói, tiêu tan theo gió.
“Sau đó thì sao?” Quách Thần Quân tò mò hỏi.
Mạnh Tiểu Quân cảm xúc lẫn lộn nhìn chị ấy: “Y... không phải thiếu gia của Quách gia?”
Quách Thần Quân sững sờ: “Tôi...”
Tôi quên không nói với chị ấy, chị ấy không thể nói chuyện với Mạnh Tiểu Nham, nếu không phù Thế Thân sẽ lộ ra sơ hở.
“Chị ấy là tiểu thư của Quách gia.” Tôi tiếp lời: “Bà chủ Mạnh, cô đừng làm càn.”
Mạnh Tiểu Nham không nói gì, rồi nhìn Quách Thần Quân đầy sâu xa.
Quách Thần Quân đón lấy ánh mắt của cô ta, căng thẳng nuốt nước bọt.
Mạnh Tiểu Nham thở dài, rồi tiếp tục kể: “Sau đó, Tôn Nhị bị bọn họ chặt chém thành cái xác nát bươm, lúc này thuật Dịch Linh của tôi đã bị phá.”
“Tiếp đó thì sao?” Quách Thần Quân hỏi: “Bọn họ phục thù các người?”
“Đầu tiên bọn chúng dùng thuốc độc khiến chúng tôi bị câm, với mục đính phòng chúng tôi lại dùng lời nguyền, tiếp đó giết chết hết tất cả người trong đoàn kịch. Tối ngày hôm đó, sau khi Tôn Kim Phát dày vò tôi đủ thì ra tay giết tôi.”
Tiếng nói vừa dứt, quần áo trên người cô ta lập tức biến mất, để lộ ra cơ thể đầy máu với mười chín vết thương trên người.
Quách Thần Quân kinh hãi.
Tôi cũng vậy.
Hai tay, hai chân, ngực, bụng và trên trán của cô ta đều bị đóng vô số chiếc đinh quan tài, toàn thân đều là máu, cô ta chết vô cùng thê thảm.
Nhóm quỷ đứng sau khóc không thành tiếng, có kẻ còn không ngừng khấu đầu lạy cô ta.
“Tôi chết như vậy đấy...” Mạnh Tiểu Nham cười thê lương: “Ông ta nói tôi là yêu nữ thế nên đã dùng 19 chiếc đinh đóng quan tài, đóng vào người tôi, giết sống tôi.”
Tôi thở dài một hơi, không chịu đựng nổi phải quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn cô ta.
Quách Thần Quan trong tay tôi thì ôm lấy miệng, nước mắt chảy dài.
Mạnh Tiểu Nham trầm mặc hồi lâu rồi vẫy nhẹ tay, người cô ta đã trở về dáng vẻ bình thường.
“Tôi chết rất thảm, chính là bị giết sống.” Cô ta nói: “Trước khi tắt thở, tôi đã dùng hết sức lực cuối cùng để lấy máu lập thề, để lại lời nguyền cuối cùng. Bảy ngày sau khi tôi chết, nhất định giết chết hết người Tôn gia! Lập lời thề máu xong, tôi chết, sau đó biến thành ác quỷ...”
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Mặc dù tôi không phải người chính phái những cũng được coi là người hiểu đạo thuật. Tôi nhớ sư phụ đã từng nói, nếu như người hiểu đạo thuật hoạch tử(*), lúc lâm chung lập lời thề máu thì sẽ trở thành oán linh. Tôi lận đận cả đời, dù có khổ sở, vất vả như thế nào cũng không muốn dùng đạo thuật để hại người, đi đến bước này đều chính là do tộc người Tôn gia đó ép tôi.”
(*) Hoạch tử: chết do tự sát, bị hại hoặc do sự việc bất ngờ, chết bất đắc kỳ từ.
“Chuyện này không trách cô được.” Tôi nói: “Về sau thì sao? Có phải bọn họ tìm người về trấn áp cô?”
“Ba ngày sau khi tôi chết, tôi đã giết chết 32 nam đinh và 15 người phụ nữ của Tôn gia, trong đó bao gồm cả Tôn Kim Phát.” Mạnh Tiểu Nham cười lạnh: “Bọn họ rất sợ, còn chuẩn bị chuyển cả gia tộc đi nơi khác, rời xa khỏi chốn này để tránh sự phục thù của tôi. Sao tôi có thể để bọn họ đi chứ? Ở dưới cầu đá của cổng thôn, ngày nào tôi cũng trực ở đó, ai đi qua tôi liền giết chết người đó. Tộc người Tôn gia bị tôi giết chết đến mức tuyệt vọng. Ngày hôm đó bọn chúng nhất tề ra khỏi thôn, quỳ xuống bên cây cầu, đốt hương cúng tôi, cầu xin tôi tha cho chúng một con đường sống. Nhưng lúc đó lại có một lão đạo sĩ vân du bốn phương tới đây, ông ta nói từ xa ông ta đã thấy ở đây oán khí ngút trời, nhất định là có oán quỷ tác quái, thế nên ông ta vội tới đây.”
“Bọn tộc người Tôn gia thấy gặp được cứu tinh, vội vàng kể khổ với lão, chúng nói tôi là một yêu nữ dẫn một đoàn kịch tới đây, âm thầm giết trẻ con để ăn thịt, tu luyện tà thuật, tộc trưởng của chúng vì muốn bảo vệ chúng nên đã giết người trong đoàn kịch, sau đó dùng đinh quan tài đóng lên người tôi cho đến chết.” Cô ta cười kinh miệt: “Lão đạo sĩ đáng hận đó nghe lời của bọn chúng liền tin ngay. Lão ta dùng bùa đánh tôi bị thương, sau đó sai người trong thôn đào thi thể của tôi lên, lão làm sườn xám giấy cho tôi mặc, đồng thời đổ cả máu gà vào trong quan tài, vẽ bùa máu, dùng dây thừng máu gà dài 120 tấc trói chặt quan tài của tôi, rồi sau đó trôn trong vườn của nhà Kim Tôm Phát. Còn về huynh đệ tỷ muội trong đoàn kịch, lão ta sai người trong thôn chia thành bốn phần, chôn ở bốn góc của thôn, trên mộ của họ bị trấn bởi một trấn vật. Lão ta nói với người trong thôn, mỗi năm vào ngày lễ Tết và ngày giỗ của chúng tôi thì nhất định phải cúng tế chúng tôi trong sân này. Lão nói mang chúng tôi chôn ở đây thì trong 80 năm, đây sẽ trở thành phong thủy bảo địa nên đừng rời khỏi. Còn 80 năm sau xảy ra chuyện gì thì lão ta cũng không rõ.”
Cô ta cười lạnh lùng: “Bọn tộc người Tôn gia nghe được lời này của lão ta thì không có ai chịu đi. Nhưng chúng tôi lại bị lão đạo sĩ đó hại cho thê thảm. Tôi bị phong ấn trong quan tài, không thể làm gì, còn phải chịu sự dày vò tột cùng. Còn Như Nguyệt và những người khác, mặc dù họ không bị phong ấn nhưng cũng vì duyên cớ của trận pháp này mà không thể rời xa nơi đây đi vào luân hồi. Chúng tôi bị như vậy, bị lão đạo sĩ đó trói lại nơi này, giam giữ hơn 80 năm!”
“Hơn 80 năm...” Tôi thở dài: “Các người chịu khổ rồi...”
Mạnh Tiểu Nham cúi đầu, lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
“Mạnh tiểu thư, cô đừng buồn.” Quách Thần Quân lau nước mắt, hắng giọng: “Có phải là do không rời khỏi được nơi đây nên cô mới muốn mượn cơ thể của Hiểu Đồng?”
Mạnh Tiểu Nham thở dài một tiếng, nhìn chị ấy: “Trước đây một năm, Ninh Châu đại hạn, tộc người Tôn gia đều chuyển đi hết, lúc chúng sắp rời đi đã đào quan tài của tôi lên, phơi ở vườn tổ của Tôn gia. Tôi nghe thấy bọn họ nói, đây là lời lão đạo sĩ để lại, nói là nếu như có một ngày bọn họ phải rời đi thì phơi quan tài của tôi dưới ánh mặt trời, phơi đủ bảy bảy bốn chín ngày thì tôi sẽ hồn phách tiêu tan, tôi sẽ không thể làm hại nhân gian nữa. Sau khi bọn chúng đi, Như Nguyệt đã rất sốt sắng. Bởi vì trong số tất cả mọi người chỉ có vị trí chôn của em ấy không đúng nên sức ảnh hưởng của trấn vật nhẹ hơn, thế nên có thể tự do ra ngoài. Từ sau khi trong thôn không còn ai nữa, đêm nào em ấy cũng đều đi lang thang ở ngoài thôn để tìm người đi đêm. Hy vọng có thể dẫn người ta đến đây phá hỏng quan tài, mở phong ấn cho tôi, thả tôi ra ngoài. Nhưng vì trấn vật ở đây nên xa nhất em ấy chỉ có thể rời xa khoảng 30 dặm, nếu đi xa hơn nữa thì sẽ bị sức mạnh của trấn vật trói chặt lại.”
Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp: “Ngày ngày trôi qua, tôi đã bị phơi 45 ngày rồi, Như Nguyệt rất rối trí, ngày hôm đó em ấy lại đi ra ngoài, sau đó gặp được Cố tiểu thư. Thế là, em ấy đã dẫn Cố tiểu thư đến...”
“Cô muốn mượn cơ thể của Cố Hiểu Đồng để sống lại, sau đó quay về đây phá bỏ trấn vật ở đây.” Tôi chằm chằm nhìn cô ta: “Đúng không?”
“Tôi làm sao có bản lĩnh lớn như thế.” Mạnh Tiểu Nham nói: “Tôi chỉ muốn mượn cơ thể của cô ấy đi tìm một cao nhân và nhờ cao nhân đó đến giúp chúng tôi. Chỉ cần phá bỏ được những trấn vật đó thì tôi sẽ rời khỏi cơ thể của Cố tiểu thư. Mặc dù tôi là ác quỷ bị hoạch tử, nhưng thần trí của tôi vẫn còn, tôi sẽ không lạm sát vô tội.”
“Nhưng sau khi nguyên thần bị vướng mắc lại, thì sẽ không đơn giản như cô nghĩ đâu.” Tôi nhìn cô ta: “Cho dù được gỡ bỏ thì cô cũng rất có khả năng bị hồn phi phách tán, cô không biết sao?”
Mạnh Tiểu Nham mỉm cười: “Tôi là một ác quỷ, vốn đã khó đi vào luân hồi, chết thì chết, còn sợ gì nữa chứ? Chỉ cần có thể cứu được huynh đệ tỷ muội của tôi ra, cho dù có hồn phi phách tán thì cũng chắng có gì to tát cả.”
Tôi gật đầu: “Bà chủ Mạnh là một người nghĩa khí, tôi khâm phục cô! Được rồi, chỉ cần cô đồng ý với tôi, bỏ qua cho thiếu gia của Quách gia thì chuyện này tôi sẽ giúp các người!”
Mạnh Tiểu Nham lặng lẽ nhìn tôi, nở một nụ cười.