Cô ấy cười khiến Quách Thần Quân sững sờ: “Sao vậy? Cô không đồng ý?”
Mạnh Tiểu Nham lắc đầu nói: “Mặc dù đại sư còn trẻ, thực lực tu luyện thâm hậu, phù của thầy tôi cũng lĩnh giáo qua rồi, trận pháp của thầy thì tuyệt đỉnh vô song, không chỉ có thể biến Quách tiểu thư như hoa như ngọc kia thành một đứa bé, lại có thể giấu Cố tiểu thư đi không một chút lộ liễu, Mạnh Tiểu Nham thật sự bái phục!”
Cô ấy cung tay làm lễ(*) với tôi.
(*) Cách làm lễ ngày xưa, một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực.
Tôi cũng làm lễ lại: “Bà chủ Mạnh quá khen rồi, cô nói thẳng chuyện sau đó đi?”
“Sau đó à?” Cô ta ngây ra một chút: “Tôi cùng đại sư và Quách tiểu thư vào núi, và bảo Như Nguyệt dẫn hai người đến đây, mục đích là muốn nhờ đại sư giúp đỡ, cứu chúng tôi ra khỏi bể khổ, làm gì có sau đó nữa?”
Cô ta cung kính quỳ trước chúng tôi, cung tay làm lễ: “Đại sư, mặc dù tôi là ác quỷ, nhưng người tôi giết đều là những kẻ đáng chết, chưa từng hại một người tốt nào. Tôi sẽ tự phế bỏ thần chú, gỡ bỏ khế ước với Cố tiểu thư, chỉ xin đại sư phá bỏ trấn vật ở đây, siêu độ cho chúng tôi thoát khỏi bể khổ!”
Nói xong, cô ta khấu đầu xuống đất.
Nhóm quỷ nhìn thấy cũng vội vã nhất tề khấu đầu: “Cầu xin đại sư, cầu xin hãy cứu chúng tôi!”
Tôi thở phào một hơi: “Được, mọi người yên tâm.”
Tôi nhìn sắc trời: “Canh giờ này không phù hợp để phá trấn vật, các người kiên nhẫn một đêm, sáng ngày mai tôi sẽ tìm được bốn trấn vật đó rồi sẽ phá bỏ chúng. Sau đó tôi sẽ đích thân siêu độ cho mọi người, giúp mọi người đi vào luân hồi, sớm được đầu thai.”
“Cảm ơn đại sư!” Mạnh Tiểu Nham cảm kích mãi không thôi.
“Cảm ơn đại sư!” Nhóm quỷ vui mừng phát khóc.
Tôi bình thản cười một tiếng: “Chuyện này quyết như vậy đi, mọi người đi đi.”
“Vâng.” Mạnh Tiểu Nham đứng dậy rồi nhìn nhóm quỷ: “Mọi người đi trước đi, tôi muốn nói với đại sư vài câu.”
Nhóm quỷ dạ dạ vâng vâng rồi rời đi, chỉ vài bước đã tan biến.
Mạnh Tiểu Nham đến trước mặt chúng tôi: “Lúc đi vào núi, tôi nghe đại sư nói là muốn tìm xương của tôi, không biết đại sư muốn làm gì?”
Mặt tôi nóng bừng: “À...cái đó...”
Quách Thần Quân nhìn tôi: “Cậu sao thế?”
“Không sao...” Tôi hắng giọng, điềm nhiên nói với Mạnh Tiểu Nham: “Tôi nghĩ là nếu như nói gì thì cô vẫn muốn có được cơ thể của thiếu gia của Quách gia. Vậy tôi chỉ có thể bắt cô rồi phong ấn vào di cốt của cô, rồi dùng di cốt đó làm phù Hộ Thân, cho đứa bé đó đeo lên. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể thực hiện được khế ước của các người, lại có thể bảo đảm được chị ấy không bị cô mượn cơ thể để sống lại. Đây là cách khi tôi không còn cách nào khác.”
Mạnh Tiểu Nham gật gật đầu, bình thản cười một tiếng: “Quả nhiên thầy là con cháu thế gia, có được truyền dạy chính phái, Mạnh Tiểu Nham vô cùng bái phục!”
“Bà chủ Mạnh không bận tâm là được rồi.” Tôi ngại ngùng nói.
“Là do ban đầu tôi không phải, thầy muốn cứu bạn bè nên mới làm như vậy, điều này không có gì đáng trách.” Mạnh Tiểu Nham cung tay hành lễ với chúng tôi:
“Vất vả rồi.”
Cô ta gật đầu với Quách Thần Quân, sau đó lùi vài bước biến thành một đám khí đen, tan biến.
Tôi nhìn Quách Thần Quân: “Chúng ta quay về thôi.”
Chị gật đầu: “Ừ.”
Đời người như tuồng kịch, kịch bản tùy ý diễn. Lúc vào thôn tôi không hề nghĩ được sẽ có một kết quả như thế này. Nhưng nói lại, đây dường như là kết quả tốt nhất rồi.
Xem ra đã xử lý rất tốt việc của Quách Chính, cục tam thủy dục long đã được khôi phục, Quách gia không bị đoạn tử tuyệt tôn nữa.
Sau khi ra khỏi thôn, sắp đến cây cầu đá thì trời đổ mưa.
Mưa lần này còn dữ dội hơn lần trước, đúng là mưa to như trút nước, quần áo trên người của chúng tôi ướt sũng.
Chúng tôi chạy nhanh qua cầu rồi mở cửa lên xe, tôi cởi áo ngoài ra với tốc độ nhanh nhất.
Quách Thần Quân rút ra rất nhiều khăn giấy, chị ấy vô thức sà đến lau những giọt nước mưa trên mặt tôi.
Tôi nhìn chị ấy: “Chị không lạnh à?”
“Tôi không sao.” Chị ấy nói.
Tôi ngồi im không động đậy, giống hệt như một đứa bé ngoan, tùy ý chị ấy làm gì thì làm.
Chị ấy lau xong cho tôi, lại còn xác nhận kỹ lại một lúc rồi mới quay về ghế của mình, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cởi cúc thoát y.
Mặt tôi đỏ ửng, vội vàng quay đầu đi, không nhìn chị ấy nữa.
Chị ấy nhìn thấy bộ dạng của tôi, mặt chị ấy cũng đỏ ửng, vội vàng cài lại cúc áo.
“Người bị ướt như vậy, sẽ bị cảm đấy.” Tôi nói: “Tôi xuống ghế sau, ở cốp xe có chăn, chị cởi quần áo ra rồi đắp lên, tôi không nhìn chị đâu.”
“Tôi không sao.” Chị ấy cười: “Sức khỏe của tôi vẫn tốt.”
“Đừng khoe sức như vậy, đường hô hấp của chị không tốt, rất dễ bị lạnh.” Tôi nói: “Mau lên, đi ra phía sau đi.”
“Sao cậu lại biết đường hô hấp của tôi không tốt?” Chị ấy sững lại.
Tôi cười bình thản: “Đương nhiên tôi biết, rất nhiều bí mật của chị tôi đều biết hết, chị quên là tôi là ai rồi? Được rồi, nghe lời đi, mau đi ra đằng sau.”
Mặt chị ấy ửng hồng, ừ một tiếng rồi, đứng dậy bước một bước thật dài ra phía ghế sau.
Tim tôi đập thình thịnh, vô thức nhắm chặt mắt lại, mặt nóng phừng phừng.
Đầu tiên Quách Thần Quân lấy chiếc chăn ở phía cốp xe, tiếp đó cởi áo ngoài với tốc độ nhanh nhất, sau đó chị ấy do dự một chút, rồi nhìn tôi một cái.
“Chị mới tới kỳ sinh lý nên đừng để bị lạnh, cởi cả quần đi.” Tôi nhắm tịt mắt lại: “Cởi xong thì mau chóng đắp chăn lên, tôi sẽ không nhìn chị đâu.”
Chị ấy ừ một tiếng, mặt đỏ ửng cởi quần ra, rồi kéo chiếc chăn đắp lên người, căng thẳng thở phào một tiếng.
Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, mưa ngày càng to.
Mặt chúng tôi đỏ ửng như hai trái cà chua, một người thì nhắm tịt mắt lại, một người thì cuộn tròn trong chăn, lúc lâu sau chúng tôi cũng chẳng nói với nhau lời nào.
Bầu không khí như thế này rất vi diệu, tim tôi đập rất nhanh, cả người nóng bừng bừng, đổ mồ hôi hết hai lòng bàn tay.
Sau hơn 10 phút trầm lặng, chị ấy hỏi nhỏ tôi: “Cậu... không bị lạnh chứ?”
“Sức khỏe tôi tốt, không sao đâu.” Tôi thờ ơ nói.
“Cậu cũng đến phía sau đi...”
Tôi sững sờ, quay đầu lại nhìn chị ấy: “Chị nói cái gì?”
Chị tránh ánh mắt của tôi, căng thẳng nuốt nước bọt ực một cái: “Ừ...tôi sợ cậu bị lạnh, chứ không có ý gì khác...”
Trong lòng tôi trở nên ấm áp, nó còn dễ chịu hơn khi được uống một ly cà phê nóng, tôi cười: “Tôi không sao, chị yên tâm.”
“Vậy tối nay... cậu định cứ như vậy ngủ ở đằng trước à?” Chị hỏi tôi.
“Không sao, chút nữa quần áo sẽ khô hết.” Tôi nói.
Chị ấy không nói gì nữa.
Được một lúc, chị ấy hạ quyết tâm nói với tôi: “Cậu ra đằng sau đi, đằng sau vẫn còn đủ chỗ, kiểu này khéo mưa cả đêm, quần áo của cậu ướt hết rồi, như vậy sẽ bị lạnh đấy.”
“Thật sự không cần...”
“Không bàn cãi nữa.” Chị ấy quay đầu nhìn ra bên ngoài với khuôn mặt ửng hồng: “Đến đi...”
Lập tức trong lòng tôi bắt đầu đấu tranh.
Có qua đó không? Nhưng chị ấy chỉ mặc đồ lót!
Không qua đó sao? Nhưng chị ấy chỉ mặc đồ lót mà!
Tim tôi đập nhanh vô cùng, rất nhanh sau đó tôi cảm thấy khô khát, vô thức cầm chai nước lên uống.
Mấy phút sau, tôi đã hạ quyết tâm, cởi bỏ chiếc quần ngoài ướt nhẹp rồi đứng dậy bước ra phía ghế sau rồi ngồi xuống.
Chị ấy lặng lẽ đẩy chăn ra chỗ tôi, chị vừa ôm chăn che đi phần ngực của mình, rồi vừa đắp chăn cho tôi.
Đây là chiếc chăn đôi nên rất to, đủ cho chúng tôi dùng.
Nhưng chỗ đằng sau lại có hạn, tôi không muốn chạm vào chị ấy là điều hoàn toàn không thể.
Chân của tôi không khỏi chạm vào chân của chị.
Cái cảm giác va chạm ấy ấm áp, trơn mịn, mềm mại đến ngạc nhiên.
Đặc biệt là chị ấy ôm lấy chăn đắp cho tôi, nửa kín nửa hở, đôi vai và xương quai xanh gợi cảm lúc ẩn lúc hiện, thêm vào là chiếc cổ thon dài, khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc ướt nhẹp...
Tôi muốn giữ bình tĩnh, có thể không? Lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở với một người con gái trong tình trạng như thế này.
Tôi không ngừng căng thẳng, tôi cuộn tròn người vào một góc trên ghế sau theo bản năng, có gắng giữ trạng thái tránh tiếp xúc với chị ấy.
Chị ấy cũng vậy, sau khi đắp chăn cho tôi, chị ấy cũng tránh xa xa.
Cái khoảng cách gọi là xa xa ấy có lẽ không quá 17 cm.
Chị ấy ôm lấy hai chân, cuộn tròn trên ghế.
Tôi cũng ôm lấy đầu gối, cuộn tròn trên ghế.
Còn có khoảng cách nào nữa sao?
Lúc này, bên ngoài trời đã ngớt mưa một chút, nhưng sấm sét lại nhiều hơn ban nãy.
Tôi cảm thấy không thể cứ trầm mặc như thế, phải nói chuyện gì đó mới được.
“Vừa nãy ở trong thôn, chị rất dũng cảm.” Tôi tìm cớ nói chuyện: “Nếu đổi thành người con gái khác, có lẽ sớm đã bị dọa đến mức không đi nổi nữa rồi...”
“Lúc đó không phải tôi đi không nổi sao?” Chị ấy nhẹ nhàng nói.
Tôi ngây ra một lúc, ừ một tiếng rồi không biết nên nói gì nữa.
Chị ấy trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng thở phào một tiếng: “Sự việc tối nay, cả đời này tôi sẽ không quên, thật khó quên...”
Tôi không nói gì, lặng lẽ nhìn về phía chị ấy.
Chị dựa vào bên cửa sổ của xe, nhìn chăm chú ra bên ngoài, ánh mắt đó thật đẹp.
“Cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi.” Chị ấy nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười: “Cảm giác được cậu bảo vệ... thật tuyệt...”
Tôi nhìn chị ấy nhưng không nói gì.
Chị ấy hít lấy một hơi thật sâu, rồi mở mắt nhìn tôi cười: “ Vừa nãy cậu nói biết được tất cả bí mật của tôi, có thật không?”
“Là giả.” Tôi chăm chú nhìn chị ấy.
Chị ấy ngây ra: “Là giả? Cậu...”
Tôi cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, tôi đưa tay về phía chị: “Chị đưa tay cho tôi.”
Lúc này, tên ngốc cũng biết không có nguy hiểm gì.
Chị ấy không nói gì cũng không đón lấy tay tôi.
Tôi đợi một lúc rất lâu cũng không thấy chị ấy động đậy gì, ngại ngùng cười một cái rồi thu tay mình về.
Trong lòng tôi hụt hững.
Quách Thần Quân nhìn chằm chằm tôi hồi lâu rồi bình thản nở nụ cười: “Có nguy hiểm không?”
Tôi tránh ánh mắt của chị ấy, nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Chị ấy do dự một chút rồi lấy dũng khí sà đến lòng tôi, ôm chặt lấy tôi.
Chúng tôi không kìm được mà hôn lấy nhau.
Bên ngoài, trời mưa ngày càng lớn.