Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 73 - Chương 73. Phù Dẫn Xà

Chương 73. Phù Dẫn Xà Chương 73. Phù Dẫn Xà

Trời sáng, mưa đã tạnh.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa xe, chiếu vào mặt tôi, ánh nắng thật ấm áp.

Tôi mở mắt nhìn Quách tiểu thư đang trong lòng mình, chị ấy đang ngủ rất ngon, yên lành như một đứa bé.

Tôi nhìn hàng lông mi dài cong cong, cái mũi xinh xinh, tôi không kìm được mà nhẹ nhàng hôn lên, tiếp đó men men xuống dưới hôn lên môi chị ấy.

Mùi vị của chị ấy ngòn ngọt, rất ngọt...

Tôi hôn chị ấy say đắm, chỉ là hơi gượng gạo, chị ấy tỉnh dậy, rồi ôm ấy cổ tôi, hôn đáp lại tôi.

Nhưng giống như đêm qua, lúc sắp mất kiểm soát, hai chúng tôi đồng thời mở mắt, vội vàng dừng lại.

“Xin lỗi, chị...” Cô ấy vội vàng ra khỏi vòng tay của tôi, mặt ửng hồng, lúc này giống hệt như một đứa bé vừa mắc lỗi.

“Người nên nói lời xin lỗi là em.” Mặt tôi cũng đỏ ửng: “Đêm qua... chị... chị đừng giận em nhé...”

“Giận gì chứ...” Chị ấy cười bất lực: “Được rồi, vậy không cho phép tức giận, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì, được không?”

Lòng tôi nhói đau, nhíu mày: “Coi như chưa xảy ra? Ý chị là sao?”

Cô ấy sững lại: “Chị... chị không không có ý gì...”

“Ý của chị là chị hối hận rồi?” Tôi có chút kích động.

“Chị không nói chị hối hận mà.” Chị ấy bất lực nhìn tôi: “Sao em có thể nghĩ như vậy? Chị chỉ nói là, tối qua... ai ya... chị không có ý đó... em đừng hiểu nhầm, có được không?”

Trái tim của tôi như bị cứa một nhát dao, tôi cười bình thản: “Hiểu rồi, chị không thích em, chỉ là em... aizz, bỏ đi, không nói nữa.”

Tôi vén chăn ra, bước về phía trước xe, cầm lấy quần áo ướt nhẹp, rồi bắt đầu mặc vào.

Chị ấy kéo lấy cánh tay tôi: “Ngô Tranh em đừng như vậy, chị không có ý đó...”

“Không cần giải thích.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Là tự em đa tình.”

“Thật sự chị không có ý đó!” Chị ấy rất sốt sắng: “Em nghe chị giải thích có được không?”

“Không cần phải giải thích.” Tôi mặc quần rồi đeo giày: “Em biết nhà chị quản chị rất nghiêm, em không xứng với chị.”

“Chị không có nói là chị không thích em.”

Tôi sững lại, quay đầu nhìn chị ấy: “Vậy vừa nãy chị...”

Chị ấy thở dài, ánh mắt lúng túng: “Em mới có 18 tuổi, còn chị đã 23 tuổi rồi, lớn hơn em 5 tuổi!”

Tôi nghĩ ngợi: “Chị có ý gì?”

“Chị lớn hơn em năm tuổi, em không hiểu sao?” Chị ấy bất lực nhìn tôi: “Lẽ nào em không bận tâm?”

“Em bận tâm điều gì?” Tôi không hiểu.

“Chị có thể làm chị của em.” Chị ấy thở dài một hơi.

“Vậy thì làm sao?” Tôi kéo lấy tay chị ấy: “Thích chị thì không được sao?”

“Nhưng em có hiểu chị không?” Chị ấy lúng túng nhìn tôi: “Em biết chị là người như thế nào không?”

“Biết chứ.” Tôi nói.

“Em biết cái gì?” Chị ấy hỏi.

“Ngoài việc biết đường hô hấp của chị không tốt, em còn biết chị chưa từng yêu đương, bởi vì gia giáo nhà chị rất nghiêm khắc. Bố và anh của chị đều là tra nam, thế nên họ sợ chị sẽ bị thằng con trai đểu lừa mất, chính vì vậy họ quản chị cực kỳ nghiêm. Ngoài ra, năng lực của chị rất lớn, dám đối mặt với thách thức, tính cách kiên cường, trái tim chị lại vô cùng nhạy cảm, nhưng lại không muốn thể hiện mặt yếu đuối ra cho người khác thấy, thế nên chị rất cô đơn.”

“Còn nữa không?” Chị ấy hỏi tiếp.

“Chị thông minh, biết nhìn xa trông rộng, không hề kiểu ngạo, chị không cậy quyền người cao cao tại thượng, rất thích giúp đỡ những người thua kém chị.”

“Còn không?”

“Chị thích ăn món thanh đạm, bình thường rất ít ăn thịt, không thích vận động, nhưng lại thích động não.”

“Còn nữa không?”

“Còn, cần em kể lại những gì chị đã trải qua bắt đầu từ năm một tuổi không.” Tôi chân thành nhìn chị ấy: “Nếu như nói ra có thể khiến chị tin tưởng thì em sẽ kể lại toàn bộ, để chị xem có đúng không.”

Chị ấy không nói gì và lẩn tránh ánh mắt của tôi, rồi cầm quần áo vào trong chăn, mặc vào.

“Chị sao thế?’ Tôi hỏi nhỏ.

“Trong lòng chị rất rối loạn.” Chị ấy giữ cảm xúc bình tĩnh trở lại, rồi hắng giọng: “Chuyện của Mạnh Tiểu Nham vẫn chưa xử lý xong, chúng ta làm việc trước đã, sau này sẽ nói tới chuyện này, được không?”

“Tại sao lại phức tạp như vậy?” Tôi nhìn chị ấy đầy khó hiểu.

“Cho chị chút thời gian, được không?” Giọng chị ấy rất nhỏ.

Tôi cũng cảm thấy bản thân mình có chút quá đáng, tôi trút nhẹ một hơi: “Xin lỗi, em đã có chút kích động.”

Chị ấy nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không sao, chuyện này... em tránh đi chỗ khác được không? Chị mặc quần áo đã...”

“Ừ, được.” Mặt tôi ửng hồng, cầm lấy áo của mình rồi xuống xe.

Mặc xong, tôi hít thở sâu vài cái, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Mấy phút sau, chị ấy mở cửa bước xuống xe, rồi đến cạnh tôi.

“Thái độ vừa nãy của em không tốt, xin lỗi chị...” Mặt tôi đỏ ửng.

Chị ấy mỉm cười, ấn vào mũi tôi: “Trẻ con!”

“Tiểu Quân, em có thể ôm chị không?” Tôi nhìn chị ấy.

Mặt chị ấy ửng hồng, chần chừ một lúc rồi gật đầu.

Tôi một tay kéo chị ấy vào lòng mình, ôm chặt lấy chị ấy.

Cảm giác đó giống như tôi đang ôm trọn lấy cả thế giới vậy.

Chị ấy cũng ôm tôi như vậy, giống như ôm chặt lấy tất cả của chị ấy.

Tiếp đó, hai chúng tôi không kìm được, hôn nhau say đắm.

Vẫn có chút gượng gạo nhưng rõ ràng đã tốt hơn qua một chút.

Sau khi hôn nhau một hồi, chị ấy đột nhiên nhớ chuyện gì đó, vội vàng buông tôi ra: “Vừa nãy em gọi chị là gì?”

“Tiểu Quân.” Tôi nói: “Sao vậy?”

“Chỉ có bố mẹ, anh trai, chị dâu, và bạn thân của chị mới có thể gọi chị như thế.” Chị ấy nhìn chằm chằm: “Sao em có thể gọi?”

“Vậy em nên gọi chị là gì?” Tôi hỏi: “Quách Thần Quân? Quân tiểu thư?”

“Gọi chị là Quách Thần Quân.” Chị ấy nói: “Gọi như vậy quen rồi.”

“Ừ...” Tôi gật đầu: “Được rồi, Quách Thần Quân, không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Chị ấy gật đầu: “Ừ!”

Hai chúng tôi nhìn nhau rất lâu rồi bật cười hì hì.

Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có bánh bao, nước và xúc xích.

Chị ấy cắt chiếc xúc xích ra rồi đút cho tôi rất tự nhiên.

Tôi né đầu tránh đi: “Buổi trưa em phải siêu độ cho họ, nên không được ăn thịt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.”

Chị ấy ừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy chị có thể ăn không?”

“Đương nhiên chị có thể ăn.” Tôi nói: “Chị không cần niệm chú mà, ăn đi.”

Chị ấy nghĩ ngợi: “Chị không ăn nữa, đợi em làm xong việc, lúc quay về chúng ta sẽ cùng ăn.”

Chị ấy cho chiếc xúc xích vào túi, rồi cầm chiếc bánh bao lên xé thành miếng nhỏ, cho vào miệng ăn.

Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, tôi mỉm cười mở chai nước đưa cho chị ấy.

Chị ấy đón lấy, uống một ngụm rồi hỏi tôi: “Tối qua nghe Mạnh Tiểu Nham nói có bốn trấn vật nhưng chúng ta cũng chưa hỏi thứ đó ở đâu, liệu có thể tìm được không?”

“Có thể.” Tôi chỉ vào cầu đá ở trước mặt: “Ở dưới đó có một cái, nếu như em đoán không sai thì thứ đó có lẽ là Trận Nhãn.”

“Trận Nhãn?” Chị ấy không hiểu: “Nghĩa là sao?”

“Trận Nhãn chính là chốt yếu của trận pháp, cũng là bộ phận quan trọng nhất.” Tôi giải thích: “Chỉ cần phá bỏ được Trận Nhãn thì cơ bản của trận pháp sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó việc tìm kiếm các trấn vật khác sẽ trở nên dễ dàng.”

“Em không đi xem mà đã biết được đó là Trận Nhãn?” Chị ấy nhìn tôi: “Có chắc không?”

“Căn bản là chắc chắn.” Tôi chỉ tay xung quanh: “Chị nhìn bốn phía xung quanh đi, tà khí rất nặng nhưng lại rất lộn xộn. Khí trường của trận pháp đều có trật tự, duy chỉ ở nơi gần Trận Nhãn, trong khí trường thi thoảng sẽ xuất hiện hiện tượng không có thứ tự. Thế nên em kết luận, Trận Nhãn đó nhất định là ở dưới cầu kia.”

“Như vậy sao...” Chị ấy gật đầu: “Vậy chúng ta ăn nhanh một chút, ăn xong thì đến đó xem sao.”

Tôi đút hết phần bánh bao còn lại hết vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt ực xuống, uống ngụm nước rồi mở cửa xuống xe: “Chị cứ ăn đi, em đi xem sao!”

“Này, Ngô Tranh, em đợi chị đã!” Chị ấy không yên tâm nên đã đặt bánh bao xuống, mở cửa xuống xe rồi đuổi theo tôi.

Tôi đến bên cây cầu rồi nhìn xuống phía dưới, rất sâu, khoảng năm sáu mét. Nước ở phía dưới rất nông, xuyên qua dòng nước, mang máng có thể nhìn thấy trong đó có một vật hình thú.

Tôi dặn dò: “Ở bên dưới lạnh lắm, chị đừng di chuyển, để em đi xem.”

“Em cẩn thận đấy!” Chị ấy lo lắng.

“Yên tâm!” Tôi qua cầu đá, đi đến ven sông, xắn ống quần đến đầu gối, rồi cởi giày đi xuống sông, đi về hướng dưới cầu đá.

Nước ở đây rất lạnh, lạnh thấu xương.

Tôi một tay bấm lôi quyết, điều nội khí bảo vệ cơ thể, rồi từng bước đi đến dưới cây cầu đá.

Ở đây rất âm u lạnh lẽo, tà khí nặng vô cùng.

Tôi đi đến bên vật thể đó, khom người xuống định nhìn xem đó là cái gì, thì đột nhiên có một con rắn nhảy lên khỏi mặt nước, nó hung dữ xông về phía tôi.

Tôi giật thót mình, né người tránh, con rắn bị trượt ra ngoài, sau đó nó nhanh chóng bơi đi.

Đây là phù Dẫn Xà ở bên trên trấn vật, loại bùa này có thể thu hút rắn đến bảo vệ trấn vật, vì vậy rắn sẽ bơi đến đây, nhưng không phải lúc nào cũng bảo vệ trấn vật. Nói cách khác, chính là trấn vật làm bằng sắt, rắn bơi theo dòng nước.

Tôi nhìn theo bóng con rắn ở chỗ xa xa, lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh trở lại, sau khi xác định được xung quanh không còn con rắn nào khác thì tôi mới khom người xuống nhìn trấn vật đó.

Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.

Bình Luận (0)
Comment