Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 74 - Chương 74. Triều Thiên Hống

Chương 74. Triều Thiên Hống Chương 74. Triều Thiên Hống

Đó là thú Trấn Hồn, trông giống rồng nhưng không phải rồng, trông giống chó nhưng không phải chó, trên đầu có một cái sừng, tạo thế gầm thét, thứ này được gọi là Triều Thiên Hống, là một thần thú trên cột trụ đá trổ hoa, nó còn có tên trang trọng là Vọng Quân.

Bình thường trong lăng mộ đế vương sẽ có hai cột trụ đá trổ hoa, đặt ở hai phía thần lộ, hai thần thú ở bên trên được lập theo hướng Bắc. Con hướng ra bên ngoài được gọi là Vọng Quân Lai, nghĩa là muốn nhắn nhủ quân vương hậu thế không được quên tổ tiên và nên thường đến bái tế, con hướng vào trong lăng được gọi là Vọng Quân Quy, có nghĩa là nói cho quan vương rằng đừng quá đau lòng mà hãy bảo trọng thân thể, xem trọng việc nước, mong vua sớm trở về.

Ngoài việc dùng ở trong lăng mộ, Vọng Quân còn được dùng ở bên trái, bên phải cầu ở gần cửa cung. Lúc này, con hướng vào cửa cung gọi là Vọng Quân Xuất, nghĩa là hy vọng quân vương nên đi ra ngoài nhiều hơn, thị sát dân tình, con lưng quay lại với cửa cung thì được gọi là Vọng Quân Quy, nghĩa là quân vương tuần hành thị sát cũng phải bảo trọng thân thể, chớ luyến lưu, nên sớm quay về triều.

Thế nên, từ xưa loại thần thú này là thứ đế vương chuyên dùng, người bình thường tuyệt đối không thể dùng vì họ trấn không nổi nó.

Thứ này ở dưới cây cầu đối diện với thôn, thế nên được gọi là Vọng Quân Quy, nó được cất giấu ở nơi bị khuất bóng, vậy nên nó không phải dùng để vọng người mà dùng để trấn quỷ. Mạnh Tiểu Nham nói rằng trong nhóm quỷ chỉ có Như Nguyệt mới có thể rời xa thôn, nhưng không được quá 30 dặm, đây chính là nguyên cớ của Vọng Quân Quy này. Có nó ở đây thì trừ phi là tàng thần đoạt phách, nếu không hoàn toàn không thể rời xa thôn.

Thế nên tôi giật mình, không phải giật mình vì vật này mà giật mình vì gan của lão đạo sĩ kia. Đây là vật của hoàng gia, ngoài hoàng đế ra thì không ai dám dùng làm thú trấn mộ. Bởi vì thứ này là long tử, không chỉ có thể trấn hồn mà còn có thể trấn người. Nếu như không phải là cho hoàng đế dùng, vậy thì trấn không nổi nó, nó nhất định sẽ cắn phản lại chủ. Lão đạo sĩ dùng nói để trấn Mạnh Tiểu Nham, mặc dù có thể trấn áp được cô ta nhưng bản thân ông ta nhất định cũng bị giảm thọ ít nhất là hơn mười năm.

Thật sự không biết lão đạo sĩ kia nghĩ như thế nào? Vì một lũ điêu dân như vậy có đáng không? Ông ta nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi, điều tôi suy nghĩ bây giờ là làm thế nào để phá bỏ trấn vật này.

Tôi quan sát kỹ một lượt rồi phát hiện được Triều Thiên Hống này không được coi là lớn lắm, nhưng nó được cố định trên đá bằng nước sắt nung, thế nên dùng tay thì khó có thể lấy được nó.

Tôi nghĩ một lúc rồi quay người lên bờ, quay về trên cầu đá.

“Sao rồi?” Quách Thần Quân kéo lấy tôi: “Đã tìm thấy chưa?”

“Nó ở dưới cầy.” Tôi nói: “Lão đạo sĩ ấy quả là làm việc có tâm, lại đi dùng Triều Thiên Hống làm thú Trấn Hồn để trấn áp Mạnh Tiểu Nham.”

“Triều Thiên Hống là cái gì?” Chị ấy hỏi.

“Đó chính là thần thú ngồi ở trên cột trụ đá trổ hoa.” Tôi giải thích: “Đó là thần thú mà hoàng gia mới có thể dùng, nếu dùng nó để trấn Mạnh Tiểu Nham thì ít nhất ông ta sẽ bị giảm thọ mười năm, hơn nữa sau khi chết mà làm không tốt thì sẽ hồn phi phách tán.”

Chị ấy sững sờ: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Triều Thiên Hống là long tử, sinh tính cao ngạo, tà khí vô cùng nặng, chỉ có long khí của hoàng gia mới có thể trấn áp được nó.” Tôi chỉ vào thôn kia: “Chị nhìn thôn này đi, nơi như vậy có chôn thêm mười Mạnh Tiểu Nham nữa thì cũng không thể trấn được long tử.”

“Cũng có thể nói, người dùng trấn vật, đầu tiên phải trấn được nó, sau đó mới có thể khiến nó giúp sức cho mình, là như vậy à?” Chị ấy hỏi.

“Đúng.” Tôi gật gật đầu: “Thứ gọi là một người một mạng, mệnh thế nào xứng với vật thế vậy. Ví dụ như Tì Hưu, nó là thụy thú có thể giúp người ta tài vượng, nhưng không phải ai mang nó cũng được, có người đeo vào thì tài vượng nhưng có người đeo vào thì bị phá tài, nếu người mệnh yếu đeo, thậm chí sẽ...”

“Sẽ làm sao?” Chị ấy chăm chú nhìn tôi.

Tôi khụ khụ vài tiếng: “Bỏ đi, vẫn nên ít kể cho chị nghe những chuyện này.”

“Tại sao chứ?” Chị ấy không hiểu: “Chị thích nghe em kể những thứ này, đang hay thì đứt dây đàn...”

“Chị có thiên bẩm về thuật số thế nên những thứ này chị nghe được liền hiểu luôn, nhưng em không thể kể nhiều, điều này là tốt cho chị.”

“Tốt cho chị?”

“Chị đang chịu trách nhiệm quả lý tập đoàn tài chính của gia tộc.” Tôi sà đến hôn chị ấy một cái, cười nhẹ nhàng: “Biết được nhiều thứ này, chị sẽ không làm nổi kinh doanh nữa.”

Cô ấy nghĩ ngợi : “Nhưng mà...”

Tôi lướt qua chị ấy rồi đi về phía xe BMW.

Chị ấy muốn nói nhưng lại thôi, do dự một hồi rồi, cố nén những lời phía sau lại.

Tôi lấy chiếc túi từ trong xe ra, từ trong túi tôi lấy ra giấy vàng, chu sa, bút lông. Ở trên nắp sau xe tôi nghiền lấy một ít chu sa và chuẩn bị vẽ bùa.

Chị ấy đến bên cạnh tôi: “Chị có thể giúp em chút gì không?”

“Không cần, đây là phá trận, chị đừng động vào những thứ này.” Tôi định thần lại rồi chấm lấy chu sa, bắt đầu vẽ bùa.

Chị ấy im lặng ở bên cạnh nhìn, sợ sẽ làm phiền tôi.

Một lúc tôi vẽ liền bảy lá bùa, trong đó có năm đạo phù Phá Ấn, một cái là phù Thông Linh, một lá là phù Hộ Thân.

Sau khi vẽ xong phù Hộ Thân, niệm chú và thả phong ấn, tôi cầm lá bùa lên vẫy vẫy nhẹ, đợi chu sa ở bên trên khô lại rồi đưa cho chị ấy: “Thứ này có thể bảo vệ chị.”

Chị ấy đón lấy rồi hỏi: “Có cần thiết không?”

“Cần thiết.” Tôi nói: “Xét cho cùng đó là phá trận, bọn họ là ác quỷ, ở trong trận Thái Cực, tính cách của bọn họ mới khôi phục lại như hồi còn sống. Mình cẩn thận vẫn tốt hơn, hiểu chưa?”

Chị ấy gật gật đầu: “Ừ, hiểu rồi.”

Chị ấy cẩn thận gấp bùa lại rồi cho vào trong áo.

“Được rồi, em đi phá Triều Thiên Hống ở bên dưới.” Tôi dặn dò: “Chị lên trên xe đi, trước khi em quay lại thì không được xuống xe.”

“Một mình em có ổn không?” Chị ấy không yên tâm.

“Chị đi thì cũng không giúp được đâu.” Tôi cười: “Yên tâm đi, mặc dù tà khí của Triều Thiên Hống này nặng nhưng phá được nó là chuyện không khó.”

Lúc này chị ấy mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò tôi: “Nhất định phải cẩn thận đấy.”

Tôi gật gật đầu rồi quay người đi về phía cầu đá.

Lần này trước khi xuống nước tôi đã bẻ lấy một cành cây dài ở cây trên bờ.

Bên trên Triều Thiên Hống này có phù Dẫn Xà, thế nên tôi không thể không đề phòng.

Tôi cầm lấy cành cây, đi xuống nước cẩn thận từng tý một, dần dần đến được dưới ngầm cầu. Tôi nhìn kỹ, quả nhiên có một con rắn hoa đang nấp gần Triều Thiên Hống, nó đang nhàn nhã thè cái lưỡi ra.

Có lẽ đây là một con rắn độc.

Tôi dùng cành cây đập lên mặt nước ở gần nó để đuổi nó đi,

Chiêu đập nước dọa rắn này rất có hiệu quả, con rắn độc khè khè với tôi một cái rồi ngoan ngoãn bơi đi.

Tôi đợi nó bơi đi xa, xác định được nó sẽ không quay lại. Lúc này tôi mới đến bên cạnh Triều Thiên Hống, lấy ra phù Phá Ấn, trầm tư một lúc rồi ném bùa vào trong nước.

Bùa vừa rơi xuống nước, tà khí ở dưới cầu liền bị trấn động, Triều Thiên Hống lập tức bị mất đi tác dụng.

Tôi chuyển một hòn đá từ trên bờ xuống, giơ nó cao quá đỉnh đầu rồi đập mạnh xuống Triều Thiên Hống.

Bùm một tiếng, nước bắn lên tung tóe.

Tôi nhìn kỹ, chiếc sừng của Triều Thiên Hống bị đập mất rồi, nhưng diện mạo của nó vẫn rất rõ ràng.

Như vậy thì không được, Triều Thiên Hống bị đập này vẫn còn tà khí, phải phá nát hoàn toàn mới được.

Tôi lại ngó nhìn xung quanh liền phát hiện ra cách đó không xa có một cục đá to hơn, tôi đi đến đó bê lấy.

Cục đá này rất nặng, ít nhất cũng nặng hơn 50kg.

May mà tôi luôn luyện công, thể chất cũng không tồi, khoảng hơn 50kg đối với tôi mà nói không nhằm nhò gì.

Đi đến bên Triều Thiên Hống, tôi lại giơ lên cao quá đầu rồi đáp mạnh xuống.

Bùm một tiếng, nước bắn tung tóe, nhưng tôi chỉ cảm thấy chân mình đau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tôi ngã uỳnh xuống nước.

Quách Thần Quân ở trên nghe thấy liền vội vàng mở cửa bước xuống xe, chạy nhanh lên trên cầu đá: “Ngô Tranh! Em bị sao vậy?”

Tôi cả người ướt sũng, vùng vẫy ngồi dậy, đau không nói nên lời.

Chị ấy thấy tôi không nói gì, liền vội vàng xuống xem thì bỗng nhiên sững lại.

“Ngô Tranh!”

Chị ấy quá đau lòng, không màng tất cả chạy đến chỗ tôi.

Tôi đau đến mức đổ hết mồ hôi hột, nước ở xung quanh tôi đều nhuốm màu máu tươi.

Bình Luận (0)
Comment