Chị ấy lội xuống nước, nhanh chân bước đến bên tôi, gắng sức ôm ấy tôi: “Em bị thương ở đâu? Hả? Bị thương ở đâu rồi?”
“Chân... đập vào chân rồi.... A... nhẹ một chút...” Tôi đau đến nỗi nhăn hết mặt lại.
Chị ấy kéo tôi lên một hòn đá to bên cạnh, tiếp đó vội càng kiểm tra vết thương trên chân tôi.
Ngón chân cái của tôi bị vụn đá cứa rách ra, vết cắt dài khoảng 3cm không ngừng chảy máu.
Quách Thần Quân đau lòng mãi, hờn trách tôi: “Sao em chẳng cận thận gì cả!”
“Chuyện này là ngoài ý muốn...” Tôi cố nhịn đau, an ủi chị ấy: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, chị mặc kệ em đi, đi xem Triều Thiên Hống trước đã, xem mặt của nó bị đập nát ra chưa?”
“Chị đỡ em lên trên, giúp em băng vết thương trước đã.”
“Không được, em đi xem Triều Thiên Hống trước đã.”
“Nhưng em đang chảy máu đây này!”
“Không chết được đâu, em đi xem nó trước đã, nếu như nó vẫn còn mặt thì em vẫn phải phá nó!”
Quách Thần Quân nước mắt lưng tròng, đau lòng nhìn tôi, rồi quay người đi đến bên Triều Thiên Hống, chị ấy dùng tay gạt những vụn đá trong nước ra xem, hét về phía tôi: “Nó vẫn còn một con mắt, một cái mũi!”
“Không được, em vẫn phải phá nó!” Tôi gắng sức đứng dậy.
“Em đừng di chuyển!” Chị ấy vội nói: “Để chị, để chị phá nó!”
“Chị làm được không?” Tôi không yên tâm.
Chị ấy nhìn tôi một cái rồi lại nhìn xung quanh, sau đó đi đến một nơi xa, rồi khiêng về một cục đá, đến bên Triều Thiên Hống, dùng sức nâng hòn đá ấy qua đầu.
“Cẩn thận không đập vào chân...” Tôi vội nhắc nhở.
Chị ấy mặc kệ tôi, hét lớn rồi đập mạnh hòn đá vào mặt Triều Thiên Hống.
Bùm một tiếng, nước lại bắn lên tung tóe.
Chị ấy lau nước trên mặt rồi đi đến nhìn kỹ, tiếp đó hét về phía tôi: “Được rồi, diện mạo của nó bị phá nát rồi!”
“Giỏi lắm.” Tôi cố nhịn cơn đau ở chân, giơ ngón tay cái về phía chị ấy.
Chị ấy lại lội nước trở về bên tôi, tiếp đó nhìn vết thương ở trên chân: “Có đi được không?”
“Được!” Tôi gật gật đầu.
Chị ấy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không được, chị cõng em!”
“Không cần, em có thể đi.” Chị ấy không nghe, kéo lấy cánh tay tôi rồi cõng tôi lên, hít một hơi thật sâu rồi lội nước đi về phía bờ.
“Thật sự em có thể đi được, chị thả em xuống được không?” Tôi rất sốt sắng.
“Im miệng.” Chị ấy nhẹ nhàng nói: “Không được nói nữa.”
“Em...” Tôi cạn lời rồi.
Cơ thể của chị ấy thanh mảnh, mặc dù nhìn vào trông nhỏ nhắn nhưng thể chất khá tốt, chị ấy cõng tôi lên bờ, đi qua cầu đá rồi đi thẳng đến trước xe, lúc này mới để tôi mở xe và đặt tôi xuống ghế sau.
Tiếp đó, chị ấy lục ở cốp xe một lúc, tìm được một túi sơ cứu.
Chị ấy thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân trở về cạnh tôi, dùng cồn khử trùng vết thương, tiếp đó băng bó lại.
Động tác của chị ấy rất thuần thục, rõ ràng là đã được học qua.
“Chị học ở đâu đấy?” Tôi hỏi: “Còn có cả túi sơ cứu, chị mua à?”
“Của Hiểu Đồng, cậu ấy có thói quen để túi sơ cứu ở trong cốp xe.” Chị ấy vừa băng bó vừa trả lời: “Hồi năm nhất, bọn chị tham gia câu lạc bộ ngoài trời, học một số cách sơ cứu và băng bó. Em đừng động đậy, cố chịu đựng một chút, chút nữa sẽ tốt lên thôi...”
Nhìn bộ dạng tập trung của chị ấy, tôi bình thản cười một tiếng, trong lòng ấm áp vô cùng.
Chị ấy băng bó xong, ngẩng đầu lên, phát hiện ra tôi đang nhìn chằm chằm chị ấy, mặt liền ửng hồng: “Sao vậy?”
“Quách Thần Quân, chị thật sự rất đẹp.” Tôi dịu dàng nói.
Chị ấy bơ tôi, quay người đi đến bên bờ lấy giày cho tôi.
Tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền hắng giọng.
Chị ấy quay lại chỗ tôi, rồi nhìn mặt trời trên cao: “Thời tiết đẹp đó, ánh nắng vừa đủ, em cởi quần áo phơi ra đi, chút nữa là khô thôi.”
“Nhưng vẫn còn bốn trấn vật nữa...” Tôi nói.
“Bốn trấn vật?” Chị ấy ngây ra: “Không phải Mạnh Tiểu Nham nói có tổng cộng bốn cái sao? Phá được cái vừa nãy rồi thì chỉ còn ba cái thôi chứ?”
“Đó là chị ấy không biết ở cửa thôn còn có một cái.” Tôi nói: “Bốn trấn vật nhất định phải phá hết trước giờ Mùi(*), như vậy mới có thời gian siêu độ cho họ, và chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi trời đêm. Nếu không chúng ta lại phải qua đêm ở đây.”
(*) 13 - 15 giờ
Chị ấy nhìn đồng hồ: “Phơi quần áo trước đã, em nghỉ ngơi một tiếng đi, sau đó chúng ta sẽ đi tìm bốn trấn vật kia, vẫn còn kịp mà.”
Tôi nghĩ ngợi: “Thôi được.”
Tôi cởi quần áo ướt ra, chị ấy đỏ mặt đắp chăn cho tôi, tiếp đó phơi quần áo lên trên cốp xe và nắp trước của xe BMW. Bên ngoài, ánh mặt trời gay gắt, không lâu sau trên quần áo của tôi bốc lên một tầng sương.
Chị ấy lên trên xe rồi ngồi cạnh tôi, để chân tôi lên chân của mình, nhẹ nhàng xoa mảnh băng trên chân: “Còn đau không?”
“Đỡ nhiều rồi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Chị xức cho em thuốc gì thế?”
“Bạch dược(*).” Cô ấy nói: “Em có chịu đựng một chút, loại thuốc này có tác dụng cực tốt, tầm nửa tiếng nữa em có thể đi lại được rồi.”
(*) Là một loại thuốc y học cổ truyền Trung Quốc độc quyền được bán trên thị trường, và được sử dụng như một sản phẩm cầm máu thay thế, được sử dụng trong cả thuốc thay thế cho người và thú y.
Tôi gật gật đầu: “Được.”
“Chút nữa chúng ta lái xe đi vào.” Chị ấy nhìn tôi: “Nhưng vậy em có thể hạn chế đi lại.”
Tôi lại gật đầu: “Được.”
“Bốn trấn vật kia ở đâu, em có tính toán gì chưa?” Chị ấy hỏi.
“Không có.” Tôi nói: “Nhưng chị chỉ cần lái xe đi vài vòng quanh thôn thì em nhất định có thể tìm ra.”
Chị ấy gật gật đầu: “Ừ, được.”
Sau khi trầm mặc một lúc, tôi kéo chị ấy vào lòng mình, rồi hôn chị ấy.
Lúc này tôi mới ý thức được rằng hóa ra chuyện này dễ gây nghiện đến thế.
Một tiếng sau, quần áo của tôi đã hong kho, tôi cũng có thể đi xuống đất rồi.
Quách Thần Quân khởi động xe, chiếc xe dần dần đi vào thôn.
Tôi bảo chị ấy đi chậm, đi men theo đường, nghe mệnh lệnh của tôi, bảo chị ấy dừng xe thì dừng xe.
“Được!” Chị ấy nói.
Ban đầu chúng tôi đi xe đến dưới đèn đường, tôi nhìn kỹ, bóng đèn của đèn đường đã hỏng lâu rồi.
Đêm qua lúc đi vào thôn, ở đây rất âm u, còn ban ngày nhìn lại, nó không chỉ âm u mà lại còn vô cùng hoang vắng. Những vách tường đổ vỡ, cỏ dại cây khô, không chỉ có chó mèo hoang ở đây, mà vẫn còn có côn trùng độc ẩn náu trong đó.
Đi đến trước một khu vườn hoang tàn, tôi bảo chị ấy dừng lại, mở cửa xuống xe, nhờ chị ấy đỡ tôi xuống, tôi đi khập khiễng đi vào trong vườn.
Trong vườn mọc đầy cỏ dại, phòng ốc đầu bị phá nát, trông vô cùng hoang tàn.
Chị ấy nhìn tôi: “Ở đây à?”
“Tà khí ở đây rất nặng.” Tôi nhìn xung quanh rồi dặn dò chị ấy: “Chị tìm xung quanh vườn này xem có nghĩa địa và bia mộ không.”
“Được!” Chị ấy gật gật đầu rồi đi tìm.
Không lâu sau, chị ấy quay lại: “Tìm thấy rồi, có tấm bia một ở vườn bên cạnh, bên trên còn có con thú bằng đá ngồi xổm ở đó.”
“Đỡ em qua đấy xem.” Tôi vội nói.
Chị ấy đỡ tôi đến vườn bên cạnh, tôi nhìn. Quả nhiên, ở giữa vườn có một tấm bia cao khoảng hai mét, bên trên không có chữ mà chỉ khắc một thú Trừ Tà. Tà khí ở đây còn nặng hơn nhiều khu vườn lúc nãy, có lẽ chính là nó.
“Cái này cũng là Triều Thiên Hống à?” Chị ấy hỏi nhỏ.
“Đây là trừ tà.” Tôi nói: “Triều Thiên Hống không được sử dụng nhiều, đặt một cái ở vị trí Trận Nhãn là đủ rồi.”
“Vậy có cần đập cái này không?”
“Không cần, phá bỏ phong ấn trên người nó là được.” Tôi nhìn chị ấy: “Chị ra ngoài đợi em.”
“Một mình em có ổn không?” Chị ấy không yên tâm.
“Ổn.” Tôi nói.
Chị ấy đành gật đầu rồi đi ra ngoài.
Tôi khập khiễng đi đến trước bia đá, cầm lấy phù Phá Ấn, tập trung tinh thần rồi ấn bùa về phía trên bia đá.
Bùm một tiếng, trong vườn đột nhiên nổi lên một trận gió lốc, bụi đất lập tức bốc hết lên, khiến tôi sặc ho sặc sụa.
Cơn gió lốc qua đi, tà khí phân tán khắp nơi, âm khí đột nhiên bốc lên.
Chỉ nghe thấy tiếng cạch một cái, đầu của thú Trừ Tà nứt ra.
Ma quỷ ở bên dưới chết quá oan uổng thế nên oán khí quá nặng. Bây giờ, bọn họ tự do rồi.
Tôi nhìn thú Trừ Tà nứt vỡ, rồi quay người đi ra khỏi vườn.
Quách Thần Quân thấy tôi đi ra, liền chạy vội tới đón: “Sao rồi? Không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi phủi đất trên người: “Đợi chiều quay về, chị đi mua quần áo với em nhé.”
Chị ấy ngây ra một lúc, tiếp đó không nhịn được cười, chị ấy ôm lấy miệng.
“Chị cười gì thế?” Tôi không hiểu.
“Sao em lại biến thành người đất thế này?” Chị ấy nhịn cười, giúp tôi sửa lại tóc: “Em nhìn trên tóc của em này, bao nhiêu là cỏ...”
Tôi mỉm cười: “Không sao, tìm tiếp cái nữa đi.”
Chị ấy không cười nữa, gật gật đầu: “Ừ.”