Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 76 - Chương 76. Chú Độ Hồn

Chương 76. Chú Độ Hồn Chương 76. Chú Độ Hồn

Chúng tôi đã mất nửa giờ đồng hồ để lần lượt tìm ra ba thú Trừ Tà còn lại, rồi phá bỏ hết. Sau đó, chúng tôi đi vào khu vườn đêm hôm qua, chuẩn bị siêu độ cho nhóm quỷ.

Lúc này đã hơn 11 giờ trưa rồi, mặt trời trên cao nóng gay gắt. Tôi đi đến nơi tối hôm qua đã bày trận, kiểm tra một lượt, đất trên nền đất đã khô lại.

“Mặt trời như vậy, bọn họ có thể ra ngoài không?” Quách Thần Quân lo lắng.

“Bọn họ không dám ra ngoài.” Tôi đứng dậy nhìn xung quanh khu vườn và quyết định: “Bày trận ở đây đi.”

Chị ấy đến bên cạnh tôi, không hiểu: “Bọn họ không dám ra đây, vậy sao có thể siêu độ cho họ?”

“Bọn họ có thể nhờ vào địa khí để đi vào trận pháp.” Tôi giải thích: “Chỉ cần vào được trận Thái Cực thì không sợ ánh mặt trời nữa.”

“Thì ra là như vậy...” Chị ấy gật gật đầu: “Trận Thái Cực thật lợi hại...”

Tôi nhìn chị ấy rồi mỉm cười: “Chị lên xe đợi đi, rất nhanh sẽ ổn thôi. Siêu độ xong cho họ, chúng ra sẽ quay về Ninh Châu.”

“Ừ.” Chị ấy gật gật đầu, rồi quay về xe.

Sau khi thấy chị ấy đã lên xe, tôi khom người xuống, tập trung tinh thần, bấm ngón tay trên nền đất rồi điểm hai cái, trận Thái Cực dần dần hiện ra trước mặt. Tiếp đó tôi rút phù Thông Linh ra và bất đầu niệm chú: “ m dương hữu giới, chân linh bất cấm, sắc!”

Niệm xong rồi cho phù Thông Linh rơi vào trận Thái Cực, lập tức dung hoà thành trận Thông Linh.

Tôi đứng lên rồi lùi lại mấy bước, cao giọng: “Lúc này âm linh nghe mệnh lệnh của ta, nhập vào trận Thông Linh, ta siêu độ cho các ngươi!”

Vừa dứt lời, một luồng khí đen từ dưới đất xông lên, ở bên trong trận Thông Linh tỏa ra quỷ khí rồi hóa thành một nhóm quỷ có cả nam cả nữ.

Tôi bình tĩnh nhìn chúng, đếm số lượng, bốn, chín, mười hai, mười chín...

Quỷ cuối cùng cũng đã đến, đó là Mạnh Tiểu Nham. Sau khi cô ta đến, người trong đoàn kịch đã đến đầy đủ hết rồi.

Tôi thở phào một tiếng: “Được, đã đến đông đủ rồi.”

Mạnh Tiểu Nham dẫn theo nhóm quỷ rồi quỳ xuống: “Đa tạ đại sư cứu chúng tôi thoát khỏi bể khổ!”

“Bà chủ Mạnh khách sáo rồi, mọi người đứng dậy hết đi.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Lúc này bọn họ mới đứng lên, trong ánh mắt của mỗi người đều ánh lên sự cảm kích.

Mạnh Tiểu Nham bước lên trước một bước: “Hôm qua tôi đã nói rồi, thầy cứu chúng tôi thoát khỏi bể khổ, tôi sẽ giải bỏ khế ước với mẹ con Cố tiểu thư. Đại sư đã thực hiện cam kết. Bây giờ đến lượt tôi thực hiện cam kết.”

Cô ta quay người đối diện với nhóm quỷ: “Mọi người hãy đi trước một bước, tôi sẽ theo sau.”

“Bà chủ Mạnh!”

“Sư tỷ!”

Nhóm quỷ không nỡ rời xa cô ta.

Mạnh Tiểm Nham xua tay: “Con người sinh ra giữa trời đất, thứ quan trọng nhất chính là hai chữ tín nghĩa, mặc dù tôi đã là ác quỷ nhưng chuyện cam kết thì nhất định phải thực hiện. Mọi người không cần đau buồn, trên đời này cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, chúng ta đã bên nhau một đời, cùng hưởng phúc, cùng chịu đựng biết bao đau khổ. Nguyện kiếp sau, mọi người đều thuận buồm xuôi gió. Ở thời đại thịnh vượng thái bình, sống yên ổn đời người.”

“Sư tỷ, em không nỡ rời xa chị...” Như Nguyệt khóc lóc quỳ xuống.

Những con quỷ khác cũng khóc lóc rồi lần lượt quỳ xuống.

Mạnh Tiểu Nham cố ngăn những giọt nước mắt, mở một nụ cười dịu dàng: “Đừng như vậy, con đường phía trước còn rất xa, mọi người phải trân trọng. Mạnh Tiểu Nham ở đây tiễn biệt các vị.”

Cô ta từ từ quỳ xuống, khấu đầu trước nhóm quỷ.

Nhóm quỷ khóc ròng, tiếp đó cũng khấu đầu lại.

Sau đó, Mạnh Tiểu Nham đứng dậy, quay người lại, khẽ lau đi nước mắt, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nhìn tôi cười.

“Đại sư siêu độ cho chúng tôi thoát khỏi bể khổ, Mạnh Tiểu Nham không biết lấy gì để báo đáp. Trước đây tôi có một viên bảo châu, đó chính là vật định tình mà Phùng Tham Nghị tặng cho tôi. Lúc chúng tôi bị bắt cóc đến đây, tôi đã nhân lúc sơn dân không để ý nên đã ném nó xuống dưới sông. Bây giờ đại sư đã phá được trấn vật, tôi cũng đã tìm lại được bảo châu đó, nó hiện đang trong xe của đại sư. Viên châu này không phải của hiếm trên đời nhưng nó là vật định tình của Nam Đường Lý Hậu Chủ tặng cho Tiểu Chu Hậu, vì thế cũng được coi là vật hiếm có. Mạnh Tiểu Nham không có gì khác để biếu tặng, nguyện lấy viên châu này làm quà chúc phúc, dâng tặng đại sư.”

Tôi do dự một lúc rồi gật đầu: “Được.”

Mạnh Tiểu Nham sợ tôi không nhận, thấy tôi đã đồng ý mới thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ đại sư!”

Cô ta là một người coi trọng lễ nghĩa, nhờ tôi giúp việc thì nhất định phải theo luật giang hồ, thế nên mới tặng tôi viên bảo châu đó. Đây chính là luật, không phải khách khí, nếu như tôi khiêm tốn không nhận thì có nghĩa là không tôn tôn trọng cô ta.

Còn về vật định tình của Nam Đường Lý Hậu Chủ và Tiểu Chu Hậu chỉ là thứ yếu.

Mạnh Tiểu Nham quay lại cung tay làm lễ với nhóm quỷ, bóng hình nhạt dần rồi biến mất.

Như Nguyệt và nhóm quỷ vô cùng đau lòng, ôm lấy mặt khóc.

“Các vị đừng khóc nữa.” Tôi dịu dàng nói: “Nếu mọi người bước vào luân hồi với tâm trạng như vậy thì sẽ không được tốt.”

Nghe thấy lời của tôi, bọn họ mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Tôi định thần lại, rồi ngồi khom người, bấm ngón tay vẽ phù Độ Hồn lên trên mặt đất, đồng thời niệm chú Độ Hồn: “âm dương hữu tư, tam tài vô cực, phách quy nhật nguyệt, hồn nhập cửu thiên, phù trung chân linh, tự đắc tự tại, kim quang hộ thê, tự vãng tự hành, ngũ hành lục đọa, tùy duyên nhi nhập, sinh cung tử môn, tùy duyên vi sinh, đắc thử lãnh giả, kiến lãnh tức hành, thử phụng thất tinh bắc đẩu chân quân như chỉ, cấp cấp như luật lãnh!”

Niệm xong tôi dùng thủ quyết chỉ vào, lật tức một luồng ánh sáng màu vàng nhạt nhạt bay vào trong trận Thông Linh, chỉ nhìn thấy ánh sáng màu vàng lóe lên trên người nhóm quỷ, từng người một dần dần biến mất, không còn ai nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy lau mồ hôi trên trán, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, loạng choạng ngồi uỵch xuống đất.

“Ngô Tranh!” Quách Thần Quân trong xe thất kinh, vội vã xuống xe, chạy đến đỡ tôi: “Em không sao chứ?”

“Không sao...” Tôi cười với cô ấy, rồi nhìn trận Thông Linh ở đằng xa: “Không sao rồi...”

Đây là lần đầu tiên tôi siêu độ cho ma quỷ, uy lực của chú Độ Hồn rất lớn, nhưng tiêu hao cũng lớn vô cùng. Không chỉ tiêu hao nội khí mà còn tiêu hao thần sắc. May mà tôi dùng trận pháp, nếu tôi chỉ dùng mỗi chú niệm, chắc có lẽ tôi chưa siêu độ xong cho bọn họ thì tôi đã tự siêu độ cho chính mình trước rồi.

“Sắc mặt của em sao lại khó coi thế này? Thật sự em không sao chứ?” Quách Thần Quân đau lòng, chị ấy không ngừng lau mồ hôi cho tôi.

“Chị yên tâm, em thực sự không sao.” Tôi cười: “Chúng ta quay về Ninh Châu thôi.”

Chị ấy cố ngăn giọt nước mắt, gật gật đầu: “Ừ.”

Quay về xe, tôi thở dài một hơi, đột nhiên nhớ đến lời của Mạnh Tiểu Nham liền quay đầu nhìn trên ghế sau. Quả nhiên ở đó có một viên trân châu rất to.

Tôi đưa tay ra lấy, quan sát kỹ, viên chân châu này to bằng quả trứng gà, vô cùng trơn mịn, lấp lánh lộng lẫy, thật sự rất đẹp.

Quách Thần Quân ngây ra: “Đây là...”

“Đây là quà mà Mạnh Tiểu Nham tặng cho em.” Tôi đưa viên trân châu cho chị ấy: “Chị ấy nói đây là vật định tình của Nam Đường Lý Hậu Chủ tặng cho Tiểu Chu Hậu.”

Chị ấy đón lấy rồi nhìn kỹ một hồi, gật gật đầu: “Thật sự là một bảo vật...”

“Chị có thích không?” Tôi nhìn chị ấy: “Tặng chị đấy.”

Chị ấy sững lại: “Tặng chị?”

“Đúng vậy, không phải có câu bảo châu tặng mỹ nữ sao?”

CHị ấy cười dịu dàng rồi cầm trân châu trả lại cho tôi: “Em có biết vị Nam Đường Lý Hậu Chủ là ai không? Biết về sau ông ta và Tiểu Chu Hậu ra sao không?”

Tôi ngây ra, lắc đầu: “Không biết, bọn bọ ra sao?”

“Lý Hậu Chủ đó tên là Lý Dục, là một người giỏi cả về thi ca lẫn hội họa, nhưng ông ta hoàn toàn không giống hoàng đế chút nào.” Chị ấy kể” “Ông ta cả đời lấy hai vị hoàng hậu, hai người họ là hai chị em ruột của nhau, đều là con gái của Chu Tông - Nam Đường Tư Hầu. Đại Chu Hậu tên là Chu Nga Hoàng, cô ấy là vợ cả của Lý Dục và là mối tình đầu của ông ta. Ban đầu hai người vô cùng ân ái, trải qua năm tháng mười năm hạnh phúc bên nhau. Nhưng mười năm sau, Đại Chu Hậu lâm bệnh nặng, em gái của cô ấy là Chu Nữ Anh tiến cung vào thăm chị. Lý Dục lại nảy sinh tình cảm với cô gái nhỏ này, thế nên ông ta bắt đầu lén lút với cô ta. Một lần khi hai người họ đang vụng trộm thì bị Đại Chu Hậu bắt được, Đại Chu Hậu trong lúc tức giận, lại thêm bệnh tình thêm nặng, không lâu sau đã qua đời, mấy năm sau, Chu Nữ Anh đã lớn, Lý Dục chính thức lấy cô ta, và phong làm hoàng hậu, và đó cũng chính là Tiểu Chu Hậu.”

“Về sau thì sao?” Tôi hỏi.

“Lý Dục và Tiểu Chu Hậu suốt ngày ngâm thơ đối đáp, không màng thế sự. Vài năm sau, Nam Đường bị đại quân Tống triều diệt mất. Tống Thái Tông thèm thuồng vẻ đẹp của Tiểu Chu Hậu nên đã bắt cô ta vào trong cung cưỡng bức. Lý Dục căm phẫn vô cùng nhưng không dám vùng lên, hai phu thê chỉ có thể ôm đầu khóc. Nhưng cho dù như vậy Tống Thái Tông vẫn cảm thấy Lý Dụ là tên kỳ đà cản mũi, thế nên sau này đã lệnh cho người hại chết ông ta, sau đó danh chính ngôn thuận chiếm Tiểu Chu Hậu làm của riêng mình. Lý Dục chết đi, Tiểu Chu Hậu không còn lưu luyến gì nữa, nên không lâu sau cô ta cũng qua đời.”

Kể đến đây, chị ấy nhìn tôi: “Em muốn tặng chị nữa không?”

Mặt tôi đỏ ửng: “Xin lỗi, em không biết câu chuyện trong đó. Viên trân châu đã không cát lợi như vậy, vậy thì sau khi quay về Thượng Kinh em sẽ nhờ bạn tìm người mua, rồi bán nó đi.”

Chị ấy cười hì hì, ấn nhẹ vào mũi tôi: “Trẻ con!”

Tôi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, cất viên trân châu đi rồi hắng giọng:

“Ừ.. hừm... giờ không còn sớm nữa, chúng ta quay về thôi.”

Bình Luận (0)
Comment