Quay về đến Ninh Châu trời đã xế chiều.
Chúng tôi không vội quay về khách sạn mà đầu tiên đi tìm một cửa hàng, mỗi người chúng tôi mua một bộ quần áo. Lăn lội cả đêm qua, quần áo của chúng tôi trông vô cùng thảm hại.
Mua quần áo xong, chị ấy lại dẫn tôi đến một siêu thị điện thoại, rồi chọn lấy một chiếc hơn một vạn tệ.
“Điện thoại của chị hỏng rồi à?” Tôi ngạc nhiên,
“Điện thoại của chị không hỏng, cái này là mua cho em.” Chị ấy nói rất tự nhiên.
Tôi ngây ra: “Cho em?”
“Đúng vậy.” Chị ấy nhìn tôi: “Điện thoại của em sáng nay bị ngâm nước, nhất định không dùng được nữa. Hơn nữa, nó cũng nên được thay rồi, thời đại nào rồi mà vẫn dùng điện thoại đó, em cũng được lắm nhỉ.”
“Em quen rồi. Hơn nữa em cũng không biết dùng điện thoại thông minh.” Mặt tôi đỏ ửng.
“Không biết thì học, em thông minh như vậy, một chút là biết liền hà.” Chị ấy cười rồi quay lại bảo phục vụ: “Chị lấy cái này.”
“Dạ vâng tiểu thư, mời chị đi với em.” Nữ phục vụ nói.
“Em đứng đợi ở đó, chị đi thanh toán.” Chị ấy nói.
“Đừng, để em tự trả!” Tôi vội nói.
“Ở đấy đợi chị.” Chị ấy không cho tôi biện bạch, rồi quay người đi.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng vô cùng, vốn dĩ muốn tặng người ta quà, giờ thì hay rồi, hoàn toàn ngược lại.
Thanh toán xong chị ấy bảo người ta thay sim, mở gói lưu lượng. Lúc này mới thỏa mãn đưa điện thoại cho tôi, rồi kéo tay tôi rời khỏi siêu thị.
Lên trên xe, chị ấy tay cầm tay dạy cho tôi dùng điện thoại mới như thế nào, còn giúp tôi tải ứng dụng và đăng ký các loại tài khoản.
Gần một tiếng vật lộn, tôi gần như đã học được hết.
“Về sau chúng ta có thể gửi Wechat cho nhau rồi.” Chị ấy nhìn tôi cười, sau đó khởi động xe, từ từ rời khỏi bãi đậu xe.
Tôi không nói gì, cất điện thoại đi, vô thức nắm lấy tay chị ấy.
Chị ấy không nói gì, chúng tôi đan tay trong tay, nắm chặt.
Tôi nên có một chút thay đổi, vì chị ấy tôi sẽ thử.
Hơn bảy giờ tối, chúng tôi quay về khác sạn lớn ở Ninh Châu, Cố Hiểu Đồng thấy chúng tôi trở về, cuối cùng cô ấy cũng yên tâm.
“Tôi dẫn chị ấy về rồi.” Tôi nói với Cố Hiểu Đồng: “Chị đi tắm đi, sau đó tôi sẽ giúp chị giải khế ước.”
Cố Hiểu Đồng ngây ra, tiếp đó vội vàng gật đầu: “A.. ừ, cảm ơn thiếu gia!”
“Không cần khách sáo, chị đi đi.” Tôi dịu dàng nói.
Cô ấy gật đầu rồi quay người đi vào phòng tắm.
Lúc cô ấy đang tắm thì Quách Thần Quân mang đến cho một một cốc cà phê, rồi chị ấy hỏi nhỏ: “Em có đói không?”
“Rất đói.” Tôi nói nhỏ.
“Vậy chúng nữa chúng ta đi ăn đi.” Chị ấy ngồi lên người tôi: “Em muốn ăn cái gì?”
“Đi ăn món đồ ăn nhanh mà hôm nọ ăn đi! Em thích ăn cái đó!”
Chị ấy ngây ra: “Hả?”
“Em muốn ăn hamburger, khoai tây chiên, cánh gà rán.” Tôi cười, rồi ghé sát tai chị ấy: “Chỉ có em và chị...”
Chị ấy liền đỏ mặt, tủm tỉm cười: “Ừ.”
Cố Hiểu Đồng tắm xong rất nhanh, thân quấn khăn tắm rồi quay lại phòng, cô ấy nhìn tôi thấp thỏm: “Thiếu gia, tôi xong rồi.”
Tôi gật gật đầu, rồi dặn cô ấy: “Chị ôm đứa bé đi.”
“Ừ!” Chị quay người đi đến cạnh giường, rồi ôm lấy đứa bé, quay lại chỗ tôi, ánh mắt vô cùng căng thẳng.
“Không cần căng thẳng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi bình thản nói: “Chút nữa cô ta sẽ xuất hiện và niệm chú cho chị, giống như tối ngày hôm đó. Chị không cần phải sợ, nghe không được rõ cũng không sao cả, nhưng cô ta niệm xong thì chị nhất định phải gật đầu, hiểu chưa?”
Cô ấy căng thẳng nuốt nước bọt cái ực: “Vâng, tôi hiểu rồi, thiếu gia.”
Tôi nhìn sang Quách Thần Quân: “Chút nữa sau khi giải khế ước xong thì chị đưa mẹ con Cố tiểu thư về trước đã, sau đó đến đón em. Em phải bày trận pháp ở đây và siêu độ cho Mạnh Tiểu Nham.”
“Được!” Chị ấy gật gật đầu.
“Mạnh Tiểu Nham?” Cố Hiểu Đồng sững lại, cô ấy nhìn Quách Thần Quân đầy khó hiểu.
“Mạnh Tiểu Nham là sườn xám giấy.” Quách Thần Quân giải thích: “Hồi còn sống cô ta là Giác Nhi hát kinh kịch nổi tiếng của thời đại Dân Quốc.”
“Ừ...” Cố Hiểu Đồng vẫn chưa hết sợ, cô ấy thở phào một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
“Được, vậy tôi đưa cô ta vào.” Tôi nói.
“Ừ.” Quách Thần Quân gật gật đầu.
Cố Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, lấy lại dũng khí, cũng gật đầu: “Ừ, được.”
Tôi quay người đi ra khỏi phòng ngủ, đi phòng khách rồi định thần lại, tay bấm ngón tay, miệng niệm chú phá ấn, phá bỏ trận pháp.
Tiếp đó tôi đứng dậy rồi nói nhẹ ra ngoài cửa: “Bà chủ Mạnh, vào đi.”
Vừa dứt lời, một luồng khói đen dần dần xuyên qua cửa, rồi biến thành Mạnh Tiểu Nham.
Cô ta lúc này đã khôi phục thành bộ dạng ác quỷ mặc sườn xám giấy.
Tôi quay người chỉ vào phòng ngủ: “Cố Hiểu Đồng đang ở phòng ngủ.”
Mạnh Tiểu Nham nói không nên lời, chỉ nhẹ cúi người với tôi rồi từ từ bay về phía phong ngủ.
Tôi đi theo phía sau, đi vào phòng ngủ.
Cố Hiểu Đồng nhìn thấy Mạnh Tiểu Nham đi vào, cô ấy bị dọa thét lên một tiếng, ngồi phịch xuống đất.
Đứa bé trong lòng cô ấy bị thức giấc, nó oa oa khóc lớn.
Quách Thần Quân đã nhìn quen bộ dạng hồi còn sống của Mạnh Tiểu Nham, bây giờ đột nhiên thay đổi cũng khiến cho cô ấy giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cô ấy vội vàng đỡ Cố Hiểu Đồng.
“Hiểu Đồng, cậu đừng sợ, bà chủ Mạnh là người rất trượng nghĩa, cô ấy sẽ không làm hại chúng ta đâu.”
Mặt Mạnh Tiểu Nham không cảm xúc, lặng lẽ gật đầu.
Cố Hiểu Đồng mặt trắng bệch đầy sợ hãi, run lẩy bẩy được Quách Thần Quân đỡ đứng dậy, lồng ngực phập phồng, đứng không vững.
Tôi đi đến bên cạnh cô ấy và nói: “Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Nếu nửa đời còn lại chị không muốn gặp ác mộng thì phải kiên cường lên.”
Cố Hiểu Đồng nghe lời, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi gặt đầu thật mạnh: “Ừ!”
Tôi đã yên tâm, rồi nhìn sang Mạnh Tiểu Nham: “Bà chủ Mạnh, bắt đầu thôi.”
Mạnh Tiểu Nham gật gật đầu, tiếp đó cô ta nhìn Cố Hiểu Đồng rôi bắt đầu niệm chú Tàng Thần: “Ngươi… thần... ta... và... thân... ngươi...”
Cô ta đọc giống như đang độc kinh kịch Niệm Bạch, rất ý vị, nhưng chúng tôi không có ai nghe rõ, cũng không biết rốt cuộc cô ta đang niệm cái gì.
Niệm xong, cô ta im lặng nhìn Cố Hiểu Đồng.
Cố Hiểu Đồng rất căng thẳng, quên mất luôn lời tôi dặn dò ban nãy, cô ấy đứng đó cứ thể run lẩy bẩy.
Tôi nhíu mày và đưa ánh mắt ra hiệu cho cô ấy.
Lúc này cô ấy mới định thần lại, gật đầu mạnh một cái.
Tiếp đó, bức tranh thần kỳ xuất hiện.
Chỉ nhìn thấy hai sợi khí đen bay ra từ ấn đường của hai mẹ con Cố Hiểu Đồng rồi từ từ bay vào trong đôi mắt đen ngòm của Mạnh Tiểu Nham.
Mạnh Tiểu Nham từ từ biến mất.
Cố Hiểu Đồng toàn thân run rẩy, định thần lại, dường như vừa mới tỉnh dậy sau giấc mộng dài, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi và Quách Thần Quân: “Thiếu gia, Tiểu Quân, tôi...”
Tôi cười bình thản, nhìn Quách Thần Quân: “Không sao rồi, chị đưa họ quay về đi.”
Quách Thần Quân gật gật đầu: “Được!”
Cố Hiểu Đồng kích động rơi nước mắt: “Thiếu gia, thật sự không sao nữa chứ?”
“Thật sự, chị quay về đi.” Tôi nhẹ nhàng đáp.
“Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn cậu!”
Cô ấy lấy ôm lấy đứa bé, rồi cung kính cúi người trước tôi.
“Đừng như vậy...” Tôi ngăn cô ấy lại, hắng giọng nhìn Quách Thần Quân.
Quách Thần Quân hiểu ý, liền đỡ lấy Cố Hiểu Đồng từ trong tay tôi: “Ngô Tranh vẫn còn việc phải làm, tôi đưa hai mẹ con cậu về nhé.”
Cố Hiểu Đồng nước mắt lưng tròng, gật gật đầu, cô ấy ôm đứa bé đi theo Quách Thần Quân.
Tiễn họ xong, tôi lại bày trận Thông Linh.
Sau khi bày xong xuôi, Mạnh Tiểu Nham hiện hình, cô ta lại khôi phục lại dáng vẻ khi còn sống.
Tôi định thần lại, thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn cô ta: “Bà chủ Mạnh chuẩn bị xong chưa?”
Cô ta cúi người với tôi: “Vất vả cho đại sư rồi.”
“Khách sáo rồi.” Tôi cười bình thản: “Chúng ta bắt đầu thôi...”