Mạnh Tiểu Nham hít lấy một hơi thật sâu rồi gật gật đầu: “Vâng.”
Tôi bấm ngón tay vẽ phù Độ Hồn trên đất, đồng thời đọc chú Độ Hồn: “ m dương hữu tư, tam tài vô cực, phách quy nhật nguyệt, hồn nhập cửu thiên, phù trung chân linh, tự đắc tự tại, kim quang hộ thê, tự vãng tự hành, ngũ hành lục đọa, tùy duyên nhi nhập, sinh cung tử môn, tùy duyên vi sinh, đắc thử lãnh giả, kiến lãnh tức hành, thử phụng thất tinh bắc đẩu chân quân như chỉ, cấp cấp như luật lãnh!”
Niệm xong, tôi dùng ngón tay chỉ, lập tức một luồng ánh sáng màu vàng nhạt nhạt bay vào trong trận Thông Linh.
Trên người Mạnh Tiểu Nham bừng lên ánh sáng màu vàng.
Cô ta bình thản nhìn ánh sáng màu vàng trên người mình, nước mắt lưng tròng, mỉm cười: “Một kiếp hồng trần, hai lăm năm tuổi, đáng khen cho phồn hoa như mộng, hoan lạc cũng là ta, hỷ ái cũng là ta, như hạc trong mây, như hoa thu rơi, đợi làm lại từ đầu, bi thương cũng là ta, khổ ai cũng là ta.. la... la... la...”
Ánh sáng màu vàng ngày càng mạnh, ngày càng chói mất, cô ta nước mắt chứa chan, nhắm chặt mắt lại nở nụ cười, rồi từ từ biến mất.
“Cảm tạ đại sư giúp đỡ, Mạnh Tiểu Nham cảm kích vô cùng, cảm ơn thầy...”
Giọng của cô ta ngày càng xa, dần dần biến mất hẳn.
Gian phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Tôi bình thản cười một tiếng, ngồi trên thảm, yếu ớt dựa người vào sô pha, thở một hơi dài.
Cuối cùng đã làm xong.
Khoảng nửa tiếng sau,cánh cửa bật mở, Quách Thần Quân nhanh chân đi vào phòng ngủ, nhìn thấy tôi ngồi ngủ say trên đất, chị ấy bị dọa phát sợ, vội vàng chạy đến ôm tôi: “Ngô Tranh! Ngô Tranh!”
Tôi tỉnh lại, nhìn thấy chị ấy: “Sau chị trở về nhanh thế?”
“Lòng chị không yên nên đến nửa đường đã gọi xe cho Hiểu Đồng, rồi chị gọi xe quay lại đây.” Chị ấy nước mắt lưng tròng, đau lòng nhìn tôi: “Em sao rồi? Có phải mệt lắm không?”
Tôi gắng sức đứng dậy: “Hơi mệt, em đi tắm đã rồi đi ăn cơm.”
“Thật sự không sao chứ?” Chị ấy vẫn không yên tâm.
“Chị yên tâm đi.” Tôi nhìn chị ấy cười: “Sẽ không hộc máu nữa đâu...”
Chị ấy gật gật đầu, nhưng nước mắt lại trào ra.
Trong lòng tôi nhói đâu, vội vàng lau nước mắt cho chị ấy: “Chị đừng khóc, thật sự em không sao, vừa nãy chỉ là mệt quá mà thôi...”
Chị ấy ôm chặt lấy eo tôi, khóc như một đứa bé: “Vừa nãy chị rất hối hận, vì chị đã không ở lại đây, chị rất sợ, sợ em xảy ra chuyện, sợ rằng sẽ mất em...”
Trong lòng tôi ấm áp vô cùng, nở một nụ cười hạnh phúc, tôi ôm chặt lấy chị ấy, đôi mắt ươn ướt.
Tôi không lừa bản thân, tôi thật sự đã yêu chị ấy.
Chị ấy cũng không lừa bản thân, cả đời này chị ấy không thể rời xa tôi.
...
Chúng tôi nghỉ ngơi hai ngày ở Ninh Châu, sáng ngày hôm nay chúng tôi chuẩn bị quay về Thượng Kinh.
Cố Hiểu Đồng mang theo con, đích thân lái xe đưa chúng tôi ra sân bay Ninh Châu, cô ấy tiễn chúng tôi đến nơi kiểm tra an ninh, lúc này mới ôm con trở về.
Thấy cô ấy cuối cùng cũng đi về, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, rất tự nhiên kéo lấy tay Quách Thần Quân đi đến chỗ đợi máy bay.
Trước đây mấy ngày, lúc đi đến Ninh Châu, đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay, chính Khả Nhi đã tiễn tôi đến khu đợi máy bay. Còn bây giờ, tôi không còn một mình nữa, tôi dẫn theo bạn gái của mình, cùng nhau trở về Thượng Kinh.
Hai ngày này, hai chúng tôi dính với nhau như hình với bóng, ngoài lúc ngủ ra thì thời gian còn lại toàn ở bên nhau, hai tay của chúng tôi dường như chưa từng tách rời.
Chúng tôi cũng không muốn tách rời.
Đến ngồi ở khu chờ máy bay, tôi hỏi chị ấy: “Sau khi quay về, chị có việc gì không?”
“Chị phải đi đến công ty.” Chị ấy nói: “Mấy ngày nay đã dồn lại bao nhiêu việc, chị phải đi xử lý.”
“Sau đó thì sao?”
Chị ấy nhếch miệng cười, nghiêng đầu đi, không nhìn tôi nữa.
Tôi lôi vai chị ấy lại: “Này, em đang hỏi chị mà.”
“Sau đó đi tìm em, cùng em đi ăn hambuiger, gà rán, khoai tây chiên.” Chị ấy ấn lấy mũi của tôi: “Trẻ con!”
Tôi cười, xúc động ôm lấy chị ấy: “Tiểu Quân, chị thật tốt.”
Chị ấy nở nụ cười hạnh phúc, ôm chặt lấy tôi.
Lúc này, tôi có điện thoại.
Chị ấy buông tôi ra: “Em có điện thoại kìa.”
Tôi cầm điện thoại lên xem, thì ra là Đường Tư Giai.
“Em nghe điện thoại đi, chị đi mua nước cho em.” Chị ấy đứng lên đi về phía siêu thị.
Tôi nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của chị ấy, trong lòng vô cùng ngọt ngào, mỉm cười, sau đó tôi nghe máy.
“Ngô Tranh, giải quyết chuyện thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi, em đã làm giải quyết xong rồi.” Tôi nói: “Bây giờ em đang ở sân bay, hôm nay em sẽ quay về.”
Đường Tư Giai thở phào một tiếng: “Vậy thì tốt, mấy giờ em đến nơi, để chị đi đón em.”
“À... không cần đâu ạ, em đi cùng Quách Thần Quân.” Tôi nói: “Trợ lý của chị ấy sẽ đến đón bọn em.”
“Ừ, như vậy à...” Đường Tư Giai trầm lặng vài giây rồi chị cười bình thản: “ Được, vậy em quay lại thì nghỉ ngơi cho tốt, rảnh thì gọi điện cho chị, chúng ta ăn bữa cơm.”
“Vâng!”
“Vậy nhé, chị vẫn còn buổi họp, liên lạc sau nhé.” Chị nói.
“Vâng, chị đi làm việc đi.”
Tôi tắt máy, rồi mở Wechat mà vừa nãy tôi học được, kết bạn với Đường Tư Giai, Khả Nhi, Triệu thổ hào.
Khả Nhi là người chấp nhận đầu tiên, cô liền nhắn tin hỏi: “Thiếu gia biết chơi Wechat rồi à? Ha ha ha...”
Triệu thổ hào cũng vội vàng chấp nhận: “Thiếu gia uy vũ! Vạn tuế vạn tuế!”
Tôi bị bọn họ chọc cho cười.
Một lúc sau Đường Tư Giai mới chấp nhận, chị gửi cho tôi một biểu tượng cố lên.
Tôi hiểu ý liền bật cười, gửi lại cho chị biểu tượng tương tự.
Lúc này, Quách Thần Quân cầm về hai chai nước ngọt mà tôi yêu thích.
“Không sao chứ?” Chị ấy đưa cho tôi.
“Không sao, là chị Đường.” Tôi đón lấy chai nước, mở ra uống một ngụm: “Chị ấy nói hôm khác sẽ cùng nhau ăn cơm.”
Quách Thần Quân không nghĩ ngợi nhiều, gật gật đầu: “Ừ.”
Chúng tôi tán ngẫu một lúc rồi nghe thấy thông báo, chuyến bay của chúng tôi bắt đầu lên máy bay.
Chúng tôi kéo tay nhau cùng đi kiểm tra vé, rồi đi cùng mọi người lên máy bay.
Lần này, Quách Thần Quân đặt hạng thương gia.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, tay vẫn trong tay.
Lúc này, điện thoại của tôi lại reo lên.
Tôi cầm lên xem, là lão Triệu, liền nghe máy.
“Thiếu gia, bây giờ tiện nói chuyện không?” Anh ấy hạ giọng.
Tôi liếc nhìn Quách Thần Quân bên cạnh, rồi hỏi anh ấy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Châu Thanh vừa gọi điện cho tôi, bác ấy nói là nhà của em sinh viên của bác ấy xảy ra chút chuyện, vô cùng tà tính, bác ấy nhờ tôi hỏi cậu có thể gặp người học trò đó, giúp em ấy được không.”
“Chuyện như thế nào?” Tôi hỏi.
“Cụ thể thế nào thì bác ấy không nói, chỉ nói là chuyện của học trò, giọng của bác ấy rất gấp, nói là việc hết sức quan trọng liên quan đến mạng người.” Anh ấy nói.
“Sao vậy?” Quách Thần Quân hỏi nhỏ.
Tôi nhìn chị ấy rồi suy nghĩ một lúc, nói với lão Triệu: “Em vừa lên máy bay, năm rưỡi chiều sẽ về đến Thượng Kinh, anh đến sân bay đón em nhé, chúng ta cùng đi xem sao.”
“Được!” Lão Triệu đồng ý.
Tôi tắt máy rồi nhìn sang Quách Thần Quân: “Có học trò của một người bạn gặp phải chuyện.”
“Nghiêm trọng không?” Chị ấy lo lắng.
“Bây giờ nói không chắc, tối nay em phải đi đến đó.”
“Ừ, cứu người phải nhanh chóng.” Chị ấy gật gật đầu: “Em đi đi, không cần lo cho chị.”
Tôi trầm lặng vài giây, rồi kéo chị ấy vào lòng: “Tiểu Quân, thật sự chị không bận tâm à?”
“Bận tâm điều gì?” Chihj ấy hỏi.
“Giống như bây giờ, em vốn định tối nay đưa chị về nhà, để chị nhận nhà cửa.” Tôi nhìn chị ấy: “Nhưng bây giờ, bạn vừa gọi đến nói có chuyện nghiêm trọng liên quan tới tính mạng con người, nên em phải đi qua đó xem chuyện như thế nào. Em là thầy phong thủy, về sau sẽ luôn có chuyện giống như thế này, chị sẽ không bận tâm chứ?”
Quách Thần Quân cười bình thản: “Nếu như lần này không có em giúp bọn chị thì Hiểu Đồng và Thành Thành sẽ mất mạng, Quách gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Nói không khoa trương, chính em đã cứu được gia tộc của chị. Đạo lý giống như vậy, bọn chị cần em, người khác cũng sẽ cần em, chị sẽ không ngăn cản em đi cứu người khác, em có bản lĩnh như vậy thì em cũng có trách nhiệm này, đã quyết định ở bên em rồi thì chị cũng phải thử tập quen với nó, chấp nhận nó, tại sao chị phải bận tâm chứ?’
Tôi rất cảm động: “Chị Quân, chị thật tốt.”
Chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi, rồi ấn nhẹ lên mũi: “Trẻ con!”
Trong lòng tôi ấm áp vô cùng, tôi cúi đầu hôn lên môi chị ấy.