“Anh Phi! Thiếu gia!” Lý Xuyên vội vàng bắt tay chúng tôi.
Thân hình anh ta cao lớn, mắt chữ điền mắt to mày rậm, đầy khí đen, ánh mắt tràn đầy bất an và lo âu.
Xem ra thực sự gặp phải chuyện phiền toái rồi.
Nói chuyện một lúc, Châu Thanh mời chúng tôi vào sân, một lần nữa trở lại căn nhà của Châu Thanh.
Ngồi xuống phòng khách, Lý xuyên tự mình rót trà cho chúng tôi, lại mời thầy anh ta ngồi xuống bên cạnh, rất lễ phép, không hề qua loa.
“Thiếu gia, tôi nghe anh Phi nói cậu mới về từ Ninh Châu, chắc là rất mệt mỏi?” Châu Thanh hỏi.
“Cũng ổn, ở bên kia xong việc, cháu đã nghỉ ngơi hai ngày.” Tôi uống một ngụm trà rồi đặt chén xuống: “Bác nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải chuyện của tôi, là chuyện của Lý Xuyên.” Ông nhìn Lý Xuyên: “Em nói với thiếu gia đi, nói cụ thể vào.”
“Được.” Lý Xuyên chỉ chờ câu này: “Thiếu gia, tôi gặp phiền toái, đặc biệt tà tính, không dối gạt cậu, tôi sắp phát điên rồi.”
“Đừng vội, uống trà, từ từ nói.” Tôi nhìn anh ta.
“Ừ.” Anh ta nhấp một ngụm trà, bình tĩnh một chút mới nói tiếp: “Chuyện là thế này, tôi đầu tư xây dựng một xưởng sắt thép ở tỉnh Chiết Nam, diện tích hơn một ngàn mẫu, đầu tư vào đó hơn 200 triệu. Năm ngoái bắt đầu khởi công, đến tháng trước, nhà máy và phương tiện cơ bản đều xong xuôi, có thể thử vận hành sản xuất. Nhưng vào lúc này, bắt đầu xảy ra chuyện lạ.”
“Chuyện lạ gì?” Tôi hỏi.
“Mùng 6 tháng trước, nhà máy đột nhiên bị bao phủ bởi sương mù.” Anh ta nói: “Sương mù tan rồi, cả nhà máy bị một mùi hôi thối vây lại, giống như mùi thi thể thối rữa, vô cùng hôi thối, người đi vào không được hai phút liền ngất xỉu. Nhưng công xưởng đó của chúng tôi không hề bị ô nhiễm, không ai biết mùi hôi này từ đâu ra.”
“Chuyện này lạ đấy.” Lão Triệu không nhịn được hỏi: “Cả khu đó đều thối hay chỉ có nhà máy của anh?”
“Đều có mùi, nhưng nhà máy bị nghiêm trọng nhất.” Lý Xuyên nói: “Công nhân đều không vào nhà máy được, công xưởng không thể bắt đầu làm việc. Thiếu gia, nhà máy đầu tư 200 triệu, thời gian dài không làm việc, chúng tôi không có lời, quay vòng vốn sẽ xảy ra vấn đề. Tôi và mấy người góp vốn lo sợ, vội đi tìm đạo sĩ rồi thầy phong thủy đến xem, nhưng bọn họ căn bản không dám đi vào, cho nên không nhìn ra được điều gì hết.”
“Aizz, không đúng?” Lão Triệu khó hiểu, hỏi Châu Thanh: “Không phải nói liên quan đến mạng người sao? Tôi nghe toàn là chuyện hôi thối, đâu có liên quan đến mạng người? Không lẽ có mấy người chết vì mùi thối?”
“Anh nói đúng.” Lý Xuyên cười khổ: “Không phải thối chết mấy người, mà là mấy chục người, sinh mệnh của bọn họ ngàn cân treo sợi tóc, bệnh viện cũng bó tay.”
“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Bởi vì nhà máy quá thối, mỗi lần gặp gió, mùi hôi thối bay tới mười mấy cây số lên thị trấn.” Lý Xuyên bất đắc dĩ nói: “Người dân địa phương không hài lòng liền khiếu nại lên phòng bảo vệ môi trường. Phòng bảo vệ môi trường đến tìm chúng tôi, nói chúng tôi làm ô nhiễm không khí, bảo chúng tôi phải nhanh chóng kiểm soát, đến kỳ hạn không giải quyết được sẽ phải chịu phạt. Không còn cách nào, chúng tôi chỉ có thể tổ chức cho một vài chuyên gia, tổng cộng 12 người, đeo mặt nạ chống độc đi vào nhà máy, tiến hành kiểm tra.”
“Không nghĩ tới, bọn họ vừa vào nhà máy không lâu, có người té xỉu, bọn họ muốn ra cũng không được, không đến 1 phút, cả 12 người đều ngất hết. Cuối cùng không còn cách nào, trưởng phòng an ninh phải tự mình ra trận, mang hơn một trăm người chạy vào, lấy tốc độ nhanh nhất đưa họ ra. Mới chỉ như vậy, nhóm cuối cũng vẫn có 3 người gục xuống.” Anh ta thở dài: “Cộng thêm tốp trước, tổng cộng 45 người. Chúng tôi đưa họ đến bệnh viện, vào kiểm tra ICU, bọn họ không còn dấu hiệu sự sống. Chuyên gia trong bệnh viện xem bệnh án, cuối cùng kết luận, nhưng người này đều đã chết não…”
“Mẹ kiếp.” Lão Triệu nhìn tôi: “Thiếu gia, chuyện này cũng tà tính thật.”
Tôi nghĩ một lúc, hỏi anh ta: “Đây là chuyện từ bao giờ?”
“Hôm trước.” Lý Xuyên nói.
“Sau khi bệnh viện chẩn đoán xong, anh có đi tìm người khác tới xem không?” Tôi hỏi.
“Có.” Anh ta gật đầu: “Sáng sớm hôm nay tôi đã đặc biệt tới Hàng Châu, tìm đến phong đại sư thủy Trầm Tinh Hải - Trầm lão, nổi danh tỉnh Chiết, mời ông ấy bốc cho tôi một quẻ. Trầm lão nói, những người này không phải chết não, bọn họ bị phong bế hồn phách, bốn ngày sau nếu không ai cứu được họ, những người này chắc chắn phải chết. Ông ấy nói tự mình không giải quyết được chuyện này, nói tôi đến Thượng Kinh, ở đó có cao nhân. Tôi nghe ông ấy, nhớ đến thầy Châu, liền gọi điện thoại cho thầy, sau đó tới đây.”
“Hóa ra là như vậy…” Tôi đã hiểu.
“Thiếu gia, cậu là đại sư phong thủy giỏi nhất mà tôi biết.” Châu Thanh nhìn tôi: “Mấy chục mạng người, nếu cậu không hỗ trợ, có lẽ họ sẽ phải chết, bọn họ còn có mẹ già con trẻ…”
Lão Triệu lại gần, thấp giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, ý cậu thế nào?”
Tôi nghĩ một lúc: “Gọi Khả Nhi đến đây đi.”