Đạo lý này rất đơn giản, người có thể dùng cọc thép Long Văn trấn linh thể, không thể không nhìn ra nơi đó có vấn đề. Nếu đã nhìn ra, lại cố tình nói thành không, vậy người này có thể không có vấn đề gì sao? Hơn nữa anh ta chọn thời điểm quá đúng lúc, ngày khởi công nhất định do anh ta định, sau đó xảy ra chuyện lại đúng lúc anh ta ở nước ngoài. Hết thảy những chuyện này quá trùng hợp, sao trách được lão Triệu nghi ngờ.
Có điều nghi ngờ thì nghi ngờ, cái gọi là thân sơ khác biệt, không có bằng chứng, không thể tùy tiện nói ra nghi vấn.
Dù sao Lý Xuyên cùng anh ta cũng có 10 năm giao tình, hai người là bạn tốt.
Châu Thanh thấy bầu không khí đã hòa hoãn liền đứng dậy rót trà cho tôi và lão Triệu, lại nháy mắt với Lý Xuyên.
Lý Xuyên hiểu ý, vội hỏi tôi: “Đúng rồi thiếu gia, chuyện này tôi gửi bao nhiêu cho cậu thì được?”
Tôi nhấp một ngụm trà: “Tùy ý.”
“Chuyện này…” Lý Xuyên nhìn Châu Thanh và anh Phi, có ý muốn nhắc nhở.
“Thiếu gia làm việc cho người khác, tiền công luôn là tùy ý.” Lão Triệu nói: “Lần trước tôi gặp chuyện, thiếu gia cứu mạng tôi, tôi liền gửi thiếu gia 1 triệu. Còn giám đốc Lý, anh tự thấy thế nào là hợp lý thì làm.”
Lời này của lão Triệu, tương đương với việc đưa ra một mức giá.
Lý Xuyên sửng sốt, gật đầu: “À… như vậy à… Bình thường tôi đưa cho La Tú Sơn đều là 100 ngàn một lần, không nghĩ lệ phí tiêu chuẩn của thiếu gia lại…”
Châu Thanh nhíu mày: “Lý Xuyên! Em thiếu tiền sao?”
Lão Triệu không thích nghe những lời này, châm chọc nói: “Không liên quan đến bác Châu, thiếu gia nói tùy ý, thì cứ để Giám đốc Lý theo tiêu chuẩn lúc làm với La đại sư mà làm thôi! Hoặc là thế này…”
Anh ấy đứng lên: “Thiếu gia, cậu ngồi máy bay cả ngày, còn chưa ăn cơm. Giờ chúng ta đi ăn gì đó, sau đó cậu đến chỗ tôi, tôi nói cậu nghe chuyện bí mật…”
Lý Xuyên vội đứng lên: “Đừng đừng đừng! Anh Phi, tôi không có ý đó!”
“Vậy anh có ý gì?” Lão Triệu trừng mắt, lạnh lùng nói: “Anh con mẹ nó cho tiền ăn xin đấy phải không? Thiếu gia của chúng tôi là người thế nào? Họ La kia ngạo mạn như vậy, anh đi mà tìm anh ta! Ông đây nể mặt bác Châu, mang đại sư phong thủy giỏi nhất Thượng Kinh mời tới cứu mạng anh, cho anh thể diện anh còn không biết xấu hổ, xem thiếu gia nhà chúng tôi như mấy tên giang hồ bịp bợm! Cho anh thể diện quá rồi phải không?”
“Tôi không phải ý đó, chỉ là tôi…” Lý Xuyên gấp đến độ không chịu được: “Thiếu gia, cậu đừng nóng giận, tôi thật sự không có ý đó!”
Châu Thanh vội vàng đỡ lời: “Lão Triệu, thiếu gia, hiểu lầm, đều là hiều lầm! Lý Xuyên không thiếu tiền, chuyện này nếu thiếu gia không giúp cậu ấy, hơn 200 triệu đầu tư sẽ đổ sông đổ bể! Nói đâu xa, 45 mạng người trong phòng ICU, mỗi ngày tiền thuốc thang cũng phải mấy trăm ngàn, cậu chịu giúp là may mắn của cậu ấy, sao cậu ấy còn dám coi thường cậu được?”
“Đúng đúng đúng! Thiếu gia, cậu nói một số, bao nhiêu cũng được!” Lý Xuyên vội vàng nói.
Tôi nhìn bọn họ, bất đắc dĩ cười một tiếng, lắc đầu.
Lão Triệu cười lạnh: “Nói con số? Anh nói ai đó? Thiếu gia của chúng ta nói, tùy ý, các người không nghe thấy sao? Lý Xuyên, anh cân nhắc xem anh đáng giá bao nhiêu? Dù sao cũng nói cho anh biết, mạng anh Phi đây trị giá một triệu! Chưa nói đến chỗ tiền đầu tư, chỉ tính 45 mạng người trong bệnh viện, anh tính xem là bao nhiêu?”
“Ý anh là, 45 triệu?” Chân Lý Xuyên mềm nhũn: “Tôi… bây giờ tôi không có nhiều tiền như vâỵ…”
“Tôi cũng không nói thế, thiếu gia nói là tùy ý, nghĩa là tùy ý anh.” Lão Triệu nói.
“Thiếu gia, cậu xem chuyện này…” Châu Thanh mặt đầy khó xử.
Tôi bất đắc dĩ cười, đứng lên nhìn lão Triêu: “Đừng làm rộn, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng chuyện này nói thêm, sẽ biến chất.”
Lão Triệu nhún nhún vai, hai tay chìa ra: “Được, tôi không nói.”
Tôi nhìn Lý Xuyên: “Lời anh Phi nói anh đừng để ý. Chuyện này tôi đã đáp ứng tức là đáp ứng, anh nói giống La Tú Sơn, có thể.”
“Không không không!” Lý Xuyên vội vàng khoát tay: “Thiếu gia hiểu lầm rồi, tôi không phải ý này! Thế này đi, tôi gửi cậu… gửi cậu … 5 triệu! Cậu thấy được không?”
Tôi sửng sốt: “Năm triệu…”
“Không đủ phải không? Vậy tôi gửi thêm!”
“Không, đủ rồi.” Tôi hắng giọng: “Anh nói 5 triệu, vậy thì 5 triệu. Có điều, tôi có một điều kiện.”
“Cậu nói.” Anh ta khẩn trương nhìn tôi.
“Tôi mang theo một nữ trợ thủ.” Tôi nhìn anh ta: “Thù lao của cậu ấy, 200 ngàn.”
“Được, không thành vấn đề!” Lý Xuyên lập tức đáp ứng: “Tôi gửi cô ấy 300 ngàn!”
“Xì…” Lão Triệu khinh thường: “Tiền đồ này…”
Tôi bình tĩnh cười: “Tôi nói bao nhiêu là bấy nhiêu, 200 ngàn, vậy là đủ.”
Lý Xuyên bất an nhìn lão Triệu, cẩn thận hỏi tôi: “Thật sự đủ rồi?”
Tôi gật đầu.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, bắt lấy tay tôi: “Được, quyết định như vậy đi!”