Hơn 8 giờ tối, Khả Nhi đến.
Trước khi lên đường, tôi gọi cô một mình lên xe, nói với cô chuyện thù lao.
“Chuyện lần này, đưa cậu 200 ngàn.” Tôi nhìn cô: “Nếu cậu không nhận thì đừng theo tôi, tôi mang lão Triệu theo.”
“Tôi…” Khả Nhi muốn nói lại thôi, ánh mắt lúng túng.
“Cậu nghe này, đây là tiền công làm việc, không phải tiền tôi cho câu.” Tôi chân thành nói: “Lần trước ở Vinh Dương không cần cậu trợ giúp, cậu không lấy, tôi cũng không ép cậu. Nhưng lần này chuyện liên quan đến 45 mạng người và 200 triệu tiền đầu tư, nếu như cậu không lấy, nhỡ đâu xảy ra chuyện, tôi sẽ có lỗi với dì. Nếu như vậy, cậu cũng đừng theo tôi nữa.”
“Nhưng chúng ta là bạn bè, tôi sao có thể lấy tiền của cậu được.” Khả Nhi có khúc mắc.
Tôi nhẹ nhàng cười, chỉ vào Lý Xuyên đang nghe điện thoại bên ngoài: “Không phải tiền của tôi, là của anh ta.”
Cô nhìn Lý Xuyên, thở dài, nhưng vẫn không đồng ý nhận.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì.” Tôi nhìn cô: “Nhưng cậu phải hiểu, cậu đi cùng tôi, chính là trợ thủ của tôi. Đây là công việc, không liên quan gì đến giao tình của chúng ta, vì vậy đừng nói gì đến chuyện không ngẩng được đầu, đây là thứ cậu xứng đáng có, cậu quang minh chính đại lấy, có gì mà không ngẩng được đầu lên? Cậu còn nhớ không? Hôm đi Vinh Dương, cậu nói cậu thích chiếc xe của Trần Siêu, muốn mua một chiếc như vậy, làm tài xế cho tôi. Câu không kiếm tiền, lấy gì mua xe? Không lẽ cậu muốn tôi tặng cậu một chiếc?”
Khả Nhi bật cười, trong mắt ánh lệ, thầm thì hỏi tôi: “Thật sự có thể sao?”
“Cậu hỏi điều gì?” Tôi cười: “Có thể làm tài xế của tôi? Hay có thể ra ngoài làm việc với tôi?”
Cô không nói chuyện, chạy tới ôm lấy tôi.
Tôi nhất thời sửng sốt: “Khả Nhi, cậu...”
“Cảm ơn thiếu gia.” Cô nghẹn ngào nói: “Tôi yêu cậu!”
Mặt tôi nóng lên, khó xử vô cùng: “Khả Nhi, cậu… cậu đừng như vậy…”
Cô buông tôi ra, ngạc nhiên nhìn tôi: “Sao cậu lại nói như vậy?”
Tôi có chút mông lung: “Vậy tôi… tôi phải nói thế nào?”
“Cậu phải nói, tôi cũng yêu cậu.” Cô nghiêm trang nhìn tôi: “Như vậy mới đúng! Nếu không chỉ một mình tôi nhiệt tình, ngại chết!”
“Ồ…” Tôi ngại ngùng cười một tiếng: “Được thôi, tôi nhớ rồi.”
Cô nhìn tôi thật sâu, bình tĩnh cười: “Thiếu gia, đời này Khả Nhi chấm cậu rồi! Cái mạng này của tôi giờ là của cậu!”
Cô mở cửa, xuống xe.
Nửa ngày tôi mới hoàn hồn, nhìn bóng lưng cô, không kìm được bật cười.
Lão Triệu thấy Khả Nhi xuống xe liền đi tới cửa xe, hỏi tôi: “Thế nào rồi?”
“Đồng ý.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha, tốt, vậy sau này con bé là người của cậu rồi.” Tôi nói: “Cậu phải có trách nhiệm với con bé đấy!”
“Cũng không thể chuyện gì cũng mang cậu ấy theo.” Tôi nói: “Khi cần cậu ấy, em sẽ dẫn cậu ấy đi, khi không cần, vẫn là cố gắng để cậu ấy ít gặp nguy hiểm thôi.”
“Chuyện kiểu này, cũng giống như ăn hạt tiêu cay.” Lão Triệu cười một tiếng: “Người mới ăn chưa quen, nhưng một khi quen rồi, cả đời này cũng khó rời. Đời này của Khả Nhi, khó mà rời khỏi cậu.”
Tôi nhìn anh ấy: “Anh đừng nói mập mờ thế được không? Cái gì mà khó rời khỏi em? Cậu ấy chỉ tạm thời làm trợ thủ cho em, anh nghĩ đi đâu thế?”
“Cậu còn nhỏ.” Lão Triệu hiểu ý cười một tiếng: “Điểm tốt của Khả Nhi, từ từ cậu sẽ phát hiện ra.”
Tôi bất đắc dĩ cười: “Được, không nói lý với anh, thời gian tới rồi, lên đường thôi.”
“Được!” Lão Triệu mở cửa xuống xe, gọi Khả Nhi và Lý Xuyên: “Lên xe, đi thôi!”
Lão Triệu tự mình lái xe, chở chúng tôi đến sân bay rồi mới về.
Thời điểm lên máy bay, tôi nhìn ra bên ngoài, không khỏi cảm khái. Mới chạng vạng còn cùng Quách Thần Quân bay về, bây giờ lại bay đi. Thời gian không đến một tháng, đây đã là chuyến thứ 4 rồi. Tôi mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn ngân hàng gửi trước khi lên máy bay, tính sơ qua, hai mươi ngày này, tôi đã kiếm được 9 triệu 7 rồi.
Giống như một giấc mơ, nhưng lại là sự thật.
Làm xong chuyện này, tôi muốn bình tâm, cẩn thận bình tâm. Bây giờ tiền cơm đã không còn là vấn đề, tôi không thể chỉ lo làm việc mà bỏ quên tu luyện. Nửa cuốn sách Lâm Hạ lấy đi nửa tháng trước, tôi cũng nên tĩnh tâm, cẩn thận nghiên cứu nửa quyển còn lại.
Đầu óc tôi nhớ tới hình ảnh ông nội với ánh mắt mong mỏi dặn dò: “Cuốn sách này, là mạng của Ngô gia chúng ta, là mạng của Ngô gia chúng ta…”
Tôi hít sâu một hơi, dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Chiến trường sắp tới, hẳn là một trận ác chiến.
Tranh thủ thời gian, nghỉ ngơi dưỡng sức.