Máy bay bay hơn 2 tiếng, ba giờ sáng hôm sau, chúng tôi đã tới Hàng Châu.
Ra khỏi sân bay, hai trợ lý của Lý Xuyên đã chờ từ lâu.
Chúng tôi lên xe, ra khỏi sân bay, cả đêm đi tới Chiết Nam.
Cứu người quan trọng, không thể trì hoãn, đây là 45 mạng người, cho nên chúng tôi cũng chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, trên đường đi, bổ sung thể lực.
Trợ lý của Lý Xuyên nhận được điện thoại từ trước, đặc biệt chuẩn bị đồ ăn nước uống trên xe cho chúng tôi.
Tôi và Khả Nhi ăn mấy thanh chocolate, mỗi người uống một ly cà phê nóng, cô co rúc lại ngủ bên cạnh tôi.
Tôi nhắm mắt dưỡng thần, cẩn thận điều tức tới tận khi trời sáng.
Chín giờ ngày hôm sau, chúng tôi đến nơi.
Xe dừng lại, Lý Xuyên đi tới trước cửa kính xe: “Thiếu gia, đến nơi rồi.”
Tôi xoa mặt, lên tinh thần: “Được!”
Khả Nhi tỉnh lại, ngồi dậy dụi mắt: “Chúng ta đến rồi?”
“Tiếp sau đây có lẽ sẽ không được nghỉ ngơi.” Tôi hỏi: “Cậu chịu đựng được không?”
Khả Nhi gật gật đầu: “Không thành vấn đề!”
“Tốt!” Tôi mở cửa xuống xe, hỏi Lý Xuyên: “Đã nói với bên bệnh viện chưa?”
“Đã báo trước với viện trưởng.” Lý Xuyên nói: “Lúc nào chúng ta cũng có thể vào.”
“Đi thôi.” Tôi nói.
“Được! Thiếu gia, mời đi bên này.”
Chúng tôi ra khỏi bãi đỗ xe, vào sảnh chính của bệnh viện.
Tới trung tâm ICU, viện trưởng tự mình đón tiếp chúng tôi, dưới sự giúp đỡ của ý tá, chúng tôi đổi quần áo bảo hộ, mang khẩu trang và găng tay, theo viện trưởng vào phòng bệnh ICU.
Lý Xuyên không theo vào, tôi để anh ta chờ bên ngoài.
Tôi bảo viện trưởng không cần xem tất cả bệnh nhân, chỉ cần xem những người nghiêm trọng nhất. tôi muốn xem tình hình của họ, sau đó mới nghĩ cách cứu người.
Viện trưởng dẫn tôi tới trước giường một bệnh nhân, chỉ vào người đàn ông trên giường: “Đây là bệnh nhân giường số 15, anh ta và số 17, 22, 35, 39 đều là những người có tình trạng nguy hiểm nhất. bây giờ chỉ có thể đem tất cả dụng cụ phụ trợ, thuốc tốt tới chữa, nhưng tình hình cũng không tốt hơn.”
“Những bệnh nhân khác có chuyển biến không?” Tôi hỏi.
Viện trưởng lắc đầu: “Không có, chuyên gia cũng tới xem bệnh, phán đoán ban đầu là chết não.”
Tôi không lên tiếng, nhìn người đàn ông nằm trên giường, tới mép giường nhìn kỹ mi tâm anh ta, phát hiện thần quang yếu ớt, như bị một cỗ sát khí đỏ đậm chế trụ.
Sát khí có màu sắc, chủ yếu là đen, trắng, đỏ. Màu trắng khá ác liệt, màu đen âm trầm, màu đỏ rất hiếm thấy, như uy lực từ trấn vật thoát ra. Thần quang người này có sát khí đỏ đậm, như vậy gần nhà máy hẳn có trấn vật.
Tôi nhìn một lúc, nhẹ nhàng kéo mí mắt người đàn ông, hoàn toàn không có sinh khí.
Tôi tập trung tinh thần, nhìn kỹ, khó khăn lắm mới phát hiện sâu trong con mắt còn một tia hồn quang.
Hồn quang không giống thần quang. Thần quang thể hiện tình hình nguyên thần, hồn quang thể hiện thần thức, ở mức nào đó có thể nói là thể hiện sức khỏe. Hồn quang yếu ớt không rõ, chứng tỏ thần thức cơ bản đã tan rồi, thần thức là ý thức của con người, nó trực tiếp khống chế những bộ phận chủ chốt trên cơ thể. Triệu chứng biểu hiện chính là những chức năng sinh lý chủ yếu của người này đã suy kiệt, trạng thái như sắp chết.
Tôi nhìn một lúc, đứng lên, nhìn viện trưởng: “Làm phiền chú dẫn tôi tới xem những bệnh nhân khác.”
“Được, mời đi bên này.” Viện trưởng nói.
Tôi theo thứ tự xem 4 bệnh nhân khác, trong đó số 17 và 22 là hai cô gái trẻ tuổi, là nhóm 5 chuyên gia tiến vào nhà máy đầu tiên, tình hình của bọn họ như nhau, thần quang bị sát khí áp chế, hồn quang yếu ớt không rõ, cơ thể suy kiệt.
“Tình hình là như vậy.” Viện trưởng nói: “Những biện pháp có thể dùng đều đã làm.”
“Tôi biết, cảm ơn chú.” Tôi nhìn Khả Nhi ở bên cạnh: “Chúng ta ra ngoài thôi.
Khả Nhi gật đầu: “Ừ.”
Chúng tôi ra khỏi phòng bệnh, bỏ khẩu trang xuống.
Lý Xuyên vội vàng chạy tới, thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, thế nào?”
Tôi hơi trầm tư: “Đi nhà máy!”
“Được!” Anh ta gật đầu.
Chúng tôi cởi đồ bảo hộ, rời khỏi trung tâm ICU.