Xưởng luyện sắt thép nằm cách trung tâm huyện 40km, tên là bãi Sư Tử trấn Vạn Sơn, nằm giữa hai ngọn núi, là một mảnh đất trống trải. Trước khi Lý Xuyên xây xưởng, nơi này vốn là ruộng đồng, giao thông vô cùng khó khăn. Sau khi khởi công công xưởng, bọn họ cũng xây lại đường lớn nối liền với huyện, tình hình mới được giải quyết.
Chúng tôi từ huyện lên đường, hơn một giờ đã đến trấn Vạn Sơn. Chúng tôi ở lại đây ăn cơm trưa, nghỉ ngơi xong xuôi mới lên đường tới bãi Sư Tử.
Sau khi đến nơi, Lý Xuyên bảo hai trợ lý dừng lại, phía trước không đi được nữa.
Chúng tôi vừa xuống xe liền hiểu, quả thật, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, chúng tôi không chịu được, vội đeo khẩu trang lên.
Mượn mùi hương trong khẩu trang, mùi hôi bên ngoài mới đỡ đi.
Lý Xuyên chỉ nhà máy ở xa xa: “Thiếu gia cậu xem, đó chính là nhà máy.”
Đó là một nhà máy sắt thép vô cùng hiện đại, kiến trúc và dụng cụ đều mới tinh, kích thước rất lớn, rất rộng. Nhìn kỹ chỉ thấy trên xưởng bao phủ bởi một màn mây đen, chậm rãi di chuyển.
“Xa quá, nhìn không rõ.” Tôi nhìn Lý Xuyên: “Chúng ta phải tới gần xem.”
“Được!” Lý Xuyên gật đầu.
“Không cần mọi người theo.” Tôi nói: “Đưa chìa khóa cho Khả Nhi, hai người chúng tôi qua đó, các người ở đây chờ.”
Lý Xuyên gật đầu, nháy mắt với trợ lý.
Trợ lý vội vàng lấy chìa khóa, hai tay đưa cho Khả Nhi: “Gửi cô.”
Hai chúng tôi lên xe, đi về hướng công xưởng.
“Khả Nhi, nhịn được không?” Tôi hỏi.
Khả Nhi cố nén cảm giác muốn nôn mửa, gật đầu: “Ừ!”
“Lái nhanh một chút!” Tôi bảo.
“Ừ!”
Tốc độ xe trong nháy mắt tăng lên, tiếng xe gào thét trong bầu không khí hôi thối.
Đến cửa công xưởng, tôi bảo cô dừng xe lại, tiếp tục phân phó: “Xoay người lại, vén áo lên.”
Khả Nhi hơi sửng sốt: “Vén áo?”
“Tôi muốn vẽ phù trên người cậu.” Tôi nói.
Cô gật đầu, quay người kéo áo lên, lộ ra tấm lưng bóng loáng.
Da Khả Nhi rất đẹp, bóng loáng như ngọc, trắng như tuyết, chỉ có dây nội y, vô cùng hấp dẫn.
Tôi không có tâm tư thưởng thức vóc người của cô, hơi định thần, bấm ngón tay vẽ trên lưng cô một tấm Phù Hộ Thân, đồng thời niệm chú ngữ: “Thất tinh thái bạch, hộ thân hộ linh, thất tinh thương long chân quân, mau mau nghe lệnh!”
Nói xong, ngón tây hạ ấn, vỗ lên lưng cô một cái.
Cô kêu đau một tiếng, thở ra một hơi dài: “Mẹ nó, thoải mái…”
Phù Hộ Thân từ các vị trí khác nhau trên cơ thể mang đến những hiệu quả khác nhau, vị trí lưng sẽ bảo hộ cô tốt nhất.
Tôi sửa sang lại áo cho cô, bảo: “Một lúc nữa đi vào, cố gắng đừng nói chuyện, nếu thực sự khó chịu thì kéo tay tôi, biết không?”
“Ừ!” Cô gật đầu.
“Đi!”
“Đi!” Chúng tôi mở cửa xuống xe, đi vào cửa nhà máy.
Trong nháy mắt, mùi hôi thôi bốc lên, xông đến khiến tôi choáng váng đầu óc, mặc dù có chồng lôi quyết hộ thân, không đến nỗi bị sát khí đánh bị thương, nhưng mùi này quá kinh khủng, căn bản không dám hô hấp.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể dùng tới cách thai tức.
Cái gọi là thai tức, tức là hô hấp từ trong, không cần mũi miệng, chỉ dùng nội khí hô hấp, thuộc về tu luyện nội công pháp môn.
Không nghĩ tới hôm nay, tôi lại sử dụng ở đây.
Hai chúng tôi như đi vào khu bị ô nhiễm, dè dặt cẩn trọng, bước đi chậm chạp.
“Thiếu gia, đây rốt cuộc là mùi gì thế?” Khả Nhi thực sự không nhịn được nữa: “Thối quá!”
“Đây là thi thối.” Tôi nói.
“Thi…” Khả Nhi vừa nghe, ôm miệng chạy sang bên cạnh, tháo khẩu trang xuống nôn một trận.
Tôi cũng không kiên trì nổi nửa, trong đầu nghĩ nếu còn đi tiếp, chúng tôi cũng sẽ bị mùi thối này đưa vào phòng ICU mất.
Tôi đi nhanh đến bên người Khả Nhi, đưa tay đỡ lấy cô.
Khả Nhi nôn dữ dội, nhưng càng nôn lại càng hít vào.
Tôi không có biện pháp, ôm lấy cô, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra xe, mở cửa xe đăt cô ấy vào ghế lái, bản thân cũng vội vàng chạy sang bên kia, mở cửa lên xe.
“Đi mau!” Tôi hét.
Khả Nhi cố nén lại khởi động xe, mãnh liệt đánh tay lái, xe nổ một tiếng ầm, gào thét rời khỏi nhà xưởng, phi về hướng Lý Xuyên.
Lý Xuyên một mực lo lắng, nhìn chúng tôi trở lại, vội vàng chạy tới.