Chương 113: Ác ý
Chương 113: Ác ýChương 113: Ác ý
Ác ý
Khuôn mặt của hắn vẫn nhợt nhạt, nặn ra nụ cười có chút miễn cưỡng, nhưng âm thanh rất ấm áp.
"Lake, buổi sáng." Nụ cười vui vẻ nở rộ trên mặt Valhein.
Lake cười cười, nụ cười rốt cuộc trở nên tự nhiên.
Valhein ngồi xuống bàn thứ năm.
Cái bàn chỉ có bốn người.
Lake, Valhein, Paloma, Rollon.
Valhein nhìn qua đuôi mắt thấy chỗ Hoth trống rỗng, hắn ngước đầu nhìn hướng bảng đen, giống như mọi khi, trong đầu nhanh chóng ôn tập và nội dung bài chuẩn bị đã viết ngày hôm qua.
Nụ cười biến mất trên môi Valhein.
Bởi vì dưới chữ viết hôm qua thêm một dòng chữ.
"Sao chép mà cũng không lấy được tròn điểm."
Valhein lắng lặng nhìn dòng chữ kia, đứng lên, đi hướng bảng đen.
Lake thế này mới ngước đầu nhìn bảng đen, ngây ra một lúc, trên mặt lộ vẻ tự trách. Valhein viết xong, Lake xem một lần là nhớ, chưa bao giờ xem lần thứ hai, nếu sớm thấy dòng chữ này thì hắn nhất định sẽ lau đi.
Paloma luôn cúi đầu đọc sách.
Rollon ngẩng đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Valhein.
Valhein lau dòng chữ kia, về chỗ ngồi, tiếp tục học tập.
Theo tiếng chuông vào học tiết đầu vang lên, thây Niedern xuất hiện ở bục giảng.
Niedern quét mắt qua tất cả học sinh, rơi xuống bàn thứ năm.
Hoth không đến.
Niedern cau mày, tiếp tục giảng bài.
Qua hơn mười phút, Hoth cao lớn mới giống như con voi chiến xông tới cửa.
Niedern gật đầu, ra hiệu Hoth về chỗ.
Hoth cảm ơn Niedern, hổn hển thở dốc ngồi xuống chỗ của mình.
Valhein quay đầu nhìn về hướng Hoth, Hoth ngoác mồm cười khờ, nhỏ giọng nói: 'Bận chút chuyện, dậy muộn."
Valhein gật đầu, tiếp tục nghe giảng.
Một buổi sáng qua nhanh, buổi trưa, Valhein như mọi khi, trước tiên đi sân đấu luyện tập ma pháp, hao hết ma lực, tiếp đó minh tưởng mười phút rồi đi nhà ăn.
Dọc đường đi gặp nhiều học sinh, nhưng người chỉ trỏ rõ ràng giảm bớt hơn hôm qua nhiều.
Valhein vẫn như mọi ngày, đi vào nhà ăn, gọi món ăn.
Lượng cơm ăn của Valhein đã hơi tăng lên, trong một tháng ngăn ngủi thân thể cao thêm 3cm.
Không đợi yêu tinh lợn đưa tới đồ ăn, gần đó còn có người cười nói:
"Đây là siêu anh hùng Valhein của học viện mà nhỉ? Ngài tự mình đến nhà ăn để ăn cơm à?”
Tiếng cười rộ lên ôn ào.
Valhein dường như không nghe thấy, tiếp tục lật sách ma pháp, tìm một số sách để đọc lúc rảnh, bù đắp điểm yếu của mình, hắn hiểu biết quá ít về thế giới này.
Giọng học sinh nữ the thé vang lên:
"Valhein, chín mươi tám cộng hai bằng bao nhiêu?"
Valhein không có đáp lại.
"Ta biết ngay ngươi tính không ra, đọc theo ta nè, một trăm điểm!"
'Ha ha ha ha ˆ
Rất nhiều người cất tiếng cười to.
Nhưng mà, cũng có rất nhiều người cau mày, lặng lẽ ăn cơm.
Paloma đang ăn cơm chợt dừng tay, lặng lẽ ngồi.
Từ cái khay vươn ra bốn chân, chậm rãi đứng lên, nhưng Paloma nâng tay đè cái khay.
Khay rút bốn chân về.
Rất nhiều quý tộc đã ăn xong, nhưng luôn ngồi ở nhà ăn.
Bọn họ cố ý lớn tiếng nói chuyện, ngoài mặt là tám chuyện hai ngày qua, nhưng nói vài câu đã đổi đề tài sang cười nhạo Valhein.
Valhein bình tính ăn xong, bình tính đứng lên, bình tính đi ra ngoài.
Cô gái lúc trước cười nhạo Valhein lần thứ hai phát ra âm thanh chói tai:
"Bậc thầy Valhein, ngài đi rồi à? Không dạy cho chúng ta sao?" "Đúng rồi, làm ơn đừng siết chết chúng ta, chúng ta sợ dây ma pháp của ngài lắm."
Các học sinh quý tộc cười chẳng kiêng nề gì.
Valhein đi tới cửa, đưa lưng về phía nhà ăn, đột nhiên dừng lại.
Nhà ăn nháy mắt yên tĩnh.
Rất nhiều quý tộc mỉm cười nhìn Valhein, còn có một ít học sinh đồng tình nhìn chăm chú bóng lưng của Valhein.
Valhein hít sâu một hơi, nhìn ngoài cửa.
Sau đó giọng nói của Valhein truyên khắp nhà ăn.
"Trong tình huống không chút chứng cứ, một đám học sinh quý tộc giống như chó dữ nhào về phía mục tiêu, vì cái gì? Trong lòng mọi người tự hiểu. Hiện tại, Valhein ta, phát ra thanh minh với toàn Học viện Plato, toàn Athens, bất cứ người nào, bất cứ cấp bậc nào đều có thể khiêu chiến với ta. Hiện tại, ta tiếp thụ khiêu chiến của tất cả ma pháp sư Tập Sự, về sau ta thăng cấp đến bậc nào thì người trong cấp bậc đó có thể giác đấu sống chết với ta. Nếu dám thì lập tức cùng ta lập khế ước chúng thần, bất luận sinh tử! Nếu không dám, các ngươi vẫn có thể kêu chít chít như con chuột trong cống ngầm. Nhưng ở trong mắt ta, các ngươi chẳng qua là một đám giòi nát ăn cây táo, rào cây sung!"
Valhein mang theo khinh miệt không thèm giấu đi ra ngoài.
Trong nhà ăn vọng ra tiếng quát mắng của học sinh quý tộc.
Không một người phát ra khiêu chiến với Valhein.
Một ít học sinh bình dân thấy cảnh này, vui vẻ cười lên, mang theo vẻ khinh miệt tương tự như Valhein, bước ra ngoài.
Học sinh nữ quý tộc kia thét chói tai:
"Tiện dân như Valhein thật là gan to bằng trời! Nếu không phải ở trong Học viện Plato, đổi thành chỗ khác, dám to gan nhục nhã quý tộc như vậy thì ta có thể lột da của hắn, cắt thịt trên người hắn cho chó ăn, rút xương sống của hắn làm roi”
Khi cô gái nói lời này, học sinh quý tộc ngồi ở đằng trước nàng thay đổi sắc mặt, thân thể cứng ngắc.
Đám học sinh quý tộc nhìn thấy cô gái mặc váy trắng, có đôi mắt màu xanh dương nâng bát gốm đen to đựng canh rau tràn đầy đứng sau lưng học sinh nữ quý tộc kia.
Cô gái có đôi mắt màu xanh dương, tóc dài tựa như đêm tối rũ xuống đến tận eo. Trong đêm tối, đàn sao lấp lánh.