Chương 167: Vị hiệp khách đến sớm đi trễ
Chương 167: Vị hiệp khách đến sớm đi trễChương 167: Vị hiệp khách đến sớm đi trễ
Vị hiệp khách đến sớm đi trễ
Valhein lập tức lấy về, đang muốn hỏi Rollon chuyện gì xảy ra, thì từ cửa ra vào truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Âm thanh kia quá quen thuộc, bước chân của Hoth. Nếu như bước chân của hắn nhanh hơn, giống như Người Khổng Lồ đi qua vậy, vang lên những tiếng âm ầm, bụi trên mặt đất có thể bay cao tới ba thước.
Nhưng tiếng bước chân ngày hôm nay vô cùng nặng nề.
Valhein ngẩng đầu lên nhìn, bị dọa tới hết hồn.
Đây không phải là một mình Hoth, còn thêm cả một Lake, giống như một lát giăm bông Tây Ban Nha mỏng dán lên một lát bánh mì dày vậy.
Dù là lát bánh mì dày hay lát giăm bông mỏng, thì đều giống như bị vừa bị gặm qua, hình như còn có nước miếng ở bên trên nữa.
Gương mặt của Hoth sưng phù, khóe miệng sưng đỏ, khóe mắt nứt ra, cái mũi lệch, một phần tóc nhỏ và da đầu biến mất không thấy đâu, đến cả cái cằm cũng thay đổi hình dạng, cho dù rõ ràng có dấu vết đã dùng ma pháp chữa trị, nhưng rất nhiều vết thương không cách nào mất đi được.
Lake thì thảm hại hơn, tròng trắng của mắt bị thay thế bởi màu máu, sung huyết nghiêm trọng, toàn thân được băng bó giống như xác ướp, đi đứng khập khiễng, cái mũi vốn đã tẹt, hiện giờ gân như bị ấn vào trong mặt, chỉ lộ ra đầu mũi nhỏ tròn tròn, giống như hạt đậu khảm vào bên trong lát bánh mì vậy.
Lớp học lập tức trở nên yên tĩnh.
Hoth thường hay tham gia trận thi đấu cá nhân, hàng tháng ít nhất tham gia bốn đến năm lần, hơn nữa hai đến ba ngày chiến đấu thực tế một lần, mặt mũi thường hay bị bầm dập vào trong lớp học.
Tất cả mọi người đã quen rồi.
Nhưng thảm hại giống như ngày hôm nay thì một lần cũng chưa từng có.
Lake gần đây khi rảnh rỗi tham gia một hai lần trận đấu cá nhân, hoàn toàn là vì luyện tập chiến đấu ma pháp thực tế, vì đều cùng đấu luyện với ma pháp sư, dù có bị thương rất nhẹ cũng cơ bản không nhìn ra được.
Nhưng ngày hôm nay không giống như vậy, rõ ràng giống như bị chiến sĩ mập đánh cho một trận.
Bình thường nếu như hai người bị thương dắt nhau cùng đi vào, mọi người nhất định sẽ cười vang.
Nhưng ngày hôm nay, không có một ai bật cười cả.
Trong mắt mỗi người đều bùng cháy lửa giận.
So đấu cá nhân bị thương là điều rất bình thường, nhưng đánh đến mức thảm hại như vậy thì là quá đáng, rất có thể là bị kẻ khác cố ý tấn công.
Vẻ mặt của Valhein trở nên âm trầm.
Lake và Hoth là bị kẻ khác đánh lén, hoặc là gặp phải đối thủ cường đại căn bản không đánh lại được.
Valhein đứng dậy, vẻ mặt âm trầm, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Rollon cũng từ từ đứng dậy.
Jimmy ngước nhìn, cũng đứng dậy.
AIlbert cũng đứng dậy, nhưng đứng tới một nửa dường như sực nhớ ra gì đó, một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu.
Trong lớp có rất nhiêu học sinh ban cũng đứng dậy, khiến bàn ghế bị đẩy ra vang lên những âm thanh roạt roạt.
Bạn học của mình bị đánh thành cái dạng này, không có người nào có thể chịu được.
Huống chi, đây còn là tôn trọng trận chiến đấu của Hy Lạp nữa.
Jimmy hỏi: "Là trường mình hay là bên ngoài trường?”
Lake và Hoth đều vô cùng xấu hổ, mặc dù vết thương là huân chương của một người đàn ông, nhưng huân chương lần này vừa nhiều vừa nặng, ép cho cả hai không đứng dậy nổi.
Lake chính là học bá của lớp, thường xuyên đứng thứ nhất hoặc thứ hai, nào đă từng phải chịu bị nhn chằm chằm thế này, chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Nụ cười trên gương mặt của Hoth cũng biến mất rồi, hắn có chút do dự, nhưng không tiện mở miệng.
"Đã đánh các ngươi thành như vậy rồi, có gì mà không thể nói?" Một nam sinh lên tiếng.
"Đúng đấy, như vậy cũng khinh thường người khác quá rồi! Ngày hôm nay phải tìm bọn chúng làm một trận thi đấu cá nhân mới được!"
"Đánh không lại cũng phải đánh, ta cũng không tin lớp chúng ta nhiêu người như vậy mà không thắng được."
"Đúng!" Hutton cũng kêu to lên theo, hắn hiện giờ cũng đã trở thành chiến sĩ Tập Sự, rất muốn biểu hiện một chút, giành được thắng lợi một lần, xem xem có thể thoát khỏi cái bóng của Valhein hay không.
dJimmy vội vàng bước qua giúp nâng Lake dậy. Ba người chậm rãi bước trở về bàn số năm, ngồi xuống.
Một số nam sinh vây xung quanh, những học sinh còn lại cũng đêu xoay người nhìn sang bàn số năm.
Paloma vẫn cúi đầu đọc sách như cũ, nhưng ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm về phía đám Valhein, trái tim cũng như bay lên rồi.
"Nói gì đó đi, đều là người mình cả!" Valhein nói.
Trong mắt của Hoth ngập tràn sự xấu hổ, nhưng trước sau vẫn không mở miệng.
Lake che khóe miệng, hơi há mồm nói: "Để ta nói đi!" Dứt lời, vẻ mặt hơi nhăn, lộ ra vẻ đau đớn.
"Sự việc là thế này, bạn học năm thứ ba mà ta quen trước kia muốn tham gia một trận thi đấu nhỏ, đúng lúc thiếu người, liền liên hệ với ta. Ta vốn dĩ không muốn đi, nhưng thù lao hậu hĩnh, dù thắng hay thua đều có thể kiếm được một tiền vàng đại bàng, nếu trở thành người thắng cuối cùng, có thể nhận được mười đồng, đây chính là khoản thù lao hiếm thấy đấy! Các ngươi cũng biết ta phải nuôi em gái, cho nên nóng đầu, đáp ứng với người ta. Còn thiếu một người, ta liền đi tìm Hoth."
Gương mặt của Lake thể hiện chút áy náy nhìn thoáng qua Hoth, nói: "Các ngươi cũng biết, tuy Hoth còn chưa phải chiến sĩ Tập Sự, nhưng không có tên chiến sĩ Tập Sự nào mà hắn chưa từng đánh qua, chiến sĩ Hắc Thiết không dùng tới thực lực căn bản không phải đối thủ của hắn."