Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 172 - Chương 173: Vua Bốn Ván Thắng Liên Tục

Chương 173: Vua bốn ván thắng liên tục Chương 173: Vua bốn ván thắng liên tụcChương 173: Vua bốn ván thắng liên tục

Vua bốn ván thắng liên tục

"Ha ha, thua bởi học sinh của ngươi không bằng thua bởi ngươi, có gì mà không dám!"

"Vòng tay phân ảnh của ngươi!"

"Áo chùng giáp băng của ngươi?"

"Được!"

"Ta đặt Valhein thắng!"

"Ta cũng đặt Valhein thắng!"

Hai pháp sư Hoàng Kim liếc nhìn đối phương với ánh mắt ghét bỏ, một người cất bước về phía bên trái, một người cất bước về phía bên phải, cách xa đối phương.

Học sinh lớp ba dừng ở cửa, Valhein thì bước ra khỏi cửa chính.

Valhein dừng ngoài cổng chính, nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy Kelton và Hag liên khẽ gật đầu một cái.

Sau đó, Valhein nhìn thấy một gương mặt nửa quen nửa lạ trong đám người ở bên ngoài cùng, ánh mắt không dừng lại chút nào.

Cuối cùng, Valhein không nhìn đám học sinh quý tộc hàng trước nữa, mà là nhìn về phía một số người giống học sinh ở hướng chếch chếch.

Một số người trong đó chủ động chào hỏi Valhein, giống như quen biết Valhein vậy.

Valhein không nhận ra bọn họ, nhưng đoán được mấy người kia hẳn là học sinh ở những học viện nhỏ khác, vì vậy cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ thân thiện.

Điều khiến Valhein không ngờ chính là có mấy nữ sinh của tiểu học viện thì đang vui sướng tới mức gương mặt đỏ bừng, khẽ gọi "Feynman nhỏ bé”.

Valhein nghĩ thầm thói xấu của ghế lớn truyền nhiễm nhanh thật đấy.

Cuối cùng, Valhein mới nhìn vê hướng người đứng ở trước nhất.

Eugene và Lake miêu tả vô cùng giống, dáng người cao lớn, hình thể cường tráng, quả thật chính là một Hoth nhỏ hơn một số, cơ bắp căng phồng đến mức giống như bộ áo giáp bằng da bị nhồi hết từng cái bánh mì cứng vậy.

Eugene khoanh tay trước ngực, rõ ràng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng râu dưới cằm đã dài gân một tấc, mày rậm mắt to, khuôn mặt vuông vức, điểm khác biệt chính là ngọn lửa chiến đấu trong mắt của hắn vĩnh viễn không tắt.

Valhein rất quen thuộc với loại ánh mắt này, khi hắn đấu với Băng Lang, nhất định cũng là loại dáng vẻ này. "Xin chào, ta là Valhein, vua thắng liên tục ba trận khi đấu với Học viện Quý Tộc, sẽ sắp phải đổi thành vua thắng bốn trận liên tiếp rồi!" Valhein nghiêm túc nói.

Học sinh quý tộc đối diện phát ra từng tiếng hừ.

Người của Học viện Plato cười ha ha, Valhein rõ ràng đang kích đối phương.

Eugene lại hoàn toàn không để ý tới lời khiêu khích của Valhein, giơ cánh tay phải còn thô hơn chân của Valhein, phơi ra một chiếc vòng tay, dùng giọng nói thô lỗ nói: "Ta hiện giờ chỉ có thể sử dụng thần lực mức độ chiến sĩ Tập Sự thôi!"

Cùng lúc đó, một học sinh nhỏ gây nhưng anh tuấn bưng một cái khay tới, đi tới giữa hai người, trên khay đặt năm mươi miếng tiền vàng đại bàng, còn có một chiếc nụ tai kiểu dáng của nữ.

Đám quý tộc cười ha ha.

Trên gương mặt của Eugene xuất hiện nụ cười xảo trá.

Valhein nhún vai, vẻ mặt giống như chuyện rất bình thường, nhưng cũng nhận ra được rằng các quý tộc quả nhiên tên nào cũng âm hiểm. Đổi lại là người đàn ông khác khi nhìn thấy ma pháp khí kiểu dáng nữ thì chắc chắn sẽ tức giận, nhưng Valhein hoàn toàn không để ý tới, dù sao cũng để nuôi tra nam tế đàn kia, không chừng nụ tai kiểu nữ có thể đổi được thiên phú tỉnh linh tốt hơn.

"Ngươi có thể kiểm tra xem!" Eugene mỉm cười nói.

"Không cần, sớm kết thúc đi, buổi tối ta còn có việc cân đàm phán."

"Được!" Eugene dứt lời, học sinh nhỏ gầy kia từ từ lùi về phía sau, lui vê bên ngoài ba mươi thước.

Eugene cũng từ từ lùi vê phía sau, cách đến hơn hai mươi mét, cất cao giọng nói: "Ma pháp sư ra tay trước!"

Các quý tộc lập tức phát ra những tiếng xùy với Valhein, Eugene đứng cách hai mươi mét, đây rõ ràng đang trào phúng Valhein. Thông thường, chiến đấu mức độ Tập Sự, song phương bắt đầu cách xa mười lăm thước.

Valhein không lập tức ra tay, mà là hỏi: "Ta rất muốn biết một chuyện, là ngươi chủ động tìm tới bạn cùng bàn của ta, hay là bất ngờ gặp được?"

Eugene có chút sửng sốt, thuận miệng nói: "Là bất ngời"

Valhein lắc đầu, nói: "Ta vốn cho là Eugene thế hệ thứ hai sẽ trở thành anh hùng vĩ đại, nhưng ít nhất cho đến nay còn là một kẻ ngu xuẩn bị lợi dụng, quý tộc các người có bản lĩnh hại người mình, thật sự khiến người khác lạc hậu đấy!"

Sắc mặt của Eugene trở nên âm trâm, nói: "Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng ngươi không thể nghi ngờ bạn của ta được!" "Chia rẽ khiến ta và ngươi quyết đấu với nhau, sau đó người bạn khiến ngươi xấu hổ đâu?" Valhein khinh miệt liếc nhìn đám học sinh quý tộc sau lưng Eugene.

Nhưng học sinh quý tộc kia không phát ra những tiếng xùy một cách thần kỳ, bởi vì hơn phân nửa bọn họ đều đoán được là Eugene bị lợi dụng rồi.

"Nghe nói tài hùng biện của ngươi rất lợi hại, nhưng như vậy không hề có tác dụng đối với ta, trận đấu này người thắng cuối cùng nhất định là ta." Eugene từ từ hít sâu, duy trì cảm xúc bình thản.

Valhein nói tiếp: "Nếu như ngươi khiêu chiến bình thường, ta sẽ cho ngươi một trận thua có thể diện, nhưng ngươi tổn thương đến bạn cùng bàn của ta, ta rất không vui, ta cần cho ngươi một bài học. Còn có một điều, ngươi quá ngu xuẩn, còn cam tâm tình nguyện bị kẻ khác lợi dụng, ta rất không hài lòng đối với đối thủ như vậy, cho nên ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận lớn hơn. Ta muốn hỏi một chút, trước kia ngươi gấy rời tay trái hay tay phải vậy?"

Sắc mặt của Eugene biến đổi lớn.
Bình Luận (0)
Comment