Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 238: Không Cần

Chương 238: Không cần Chương 238: Không cầnChương 238: Không cần

Không cần

Paloma nhìn Valhein, hai mắt vô thần.

Hắn nhất định là ma quỷ!

Paloma tí hon ở trong lòng nàng bị cảm xúc nôn nóng biến to ra, một lân nữa biến thành Người Khổng Lồ, lớn tiếng gầm rống với Valhein nhỏ xíu dưới lòng bàn chân của mình: Làm gì có công chúa nào bị thân lùn cống? Không lẽ là công chúa chuột chũi? Tại sao sẽ có loại bạn cùng bàn này? Đừng ai ngăn cản ta! Ta muốn bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc Bán Thần!"

Người Khổng Lồ Paloma chậm rãi nâng chân lên.

"Đồ của nàng đều bị mất rồi, về sau sẽ ăn của ta, dùng của ta, chờ khi ra đồi núi Người Khổng Lồ nhớ trả tiên. Thiếu nữ, nỗ lực sống sót trả tiền đi!"

Valhein vươn tay đặt lên đầu Paloma, xoa nhẹ làm rối mái tóc đen.

Paloma vốn ngây người, chờ khi phản ứng lại thì tay của Valhein đã dời đi.

Người Khổng Lồ Paloma trong lòng gầm rống.

Đồ khốn!

Nhưng vì sao trong lòng có chút ấm áp

Nhất định là giải

Người Khổng Lồ Paloma từ từ thu nhỏ.

"Một bên thu thập đồ đạc, một bên kể về kẻ địch cho chúng ta nghe đi, điêu này rất trọng yếu.' Valhein bắt đầu thu thập căn phòng.

Paloma chỉ cảm thấy Valhein quả thực giống như mây mù ma pháp, đấm vào cũng không có gì, nàng hừ lạnh một tiếng:

"Gia phó của ta sau khi đánh lén ta thì tự sát. Đối phương có năm người, hai ma pháp sư Hắc Thiết, ba chiến sĩ Hắc Thiết. Một ma pháp sư trong đó vô cùng cường đại, chắc là lão Hắc Thiết' trứ danh."

"Lão Hắc Thiết? Trước mỗi cấp bậc thêm vào từ lão, là loại người chuyên chuẩn bị vì tranh đoạt vị diện thân lực cấp thấp hoặc là vì giây phút đặc biệt?"

Paloma nói:

"Đúng, là loại người đó. Dù cho ta không bị tập kích, kết quả cuối cùng cũng có thể là đồng quy vu tận." Paloma

Valhein hỏi: "Mấy người khác thế nào?"

"Khó nói, nhưng có hai chiến sĩ Hắc Thiết trung niên rất mạnh."

Valhein đột nhiên thay đổi sắc mặt, hơi nghiêng tai.

"Nói Achilles là Achilles đến luôn. Nàng ngồi yên ở đây, bên ngoài giao cho ta." Valhein nói, dẫn dắt ba thần lùn lửa đi ra ngoài.

"Ngươi " Paloma sốt ruột khuôn mặt đỏ ửng, nhưng nàng căn bản không có sức lực xuống giường.

"Chờ ta trở lại, cùng bàn!" Valhein quay đầu cười tươi với Paloma, lần thứ hai xoay người rời đi.

Cửa lớn mở ra, ánh sáng chiếu vào.

Paloma ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của Valhein biến mất ở ngoài cửa.

"Hắn quả nhiên là người tốt." Paloma vô lực cúi đầu xuống, tóc dài rơi xuống chăn.

Trong đầu của Paloma tràn ngập nụ cười tươi rói của Valhein, nhưng chớp mắt nụ cười đó bị một khuôn mặt uy nghiêm lạnh như băng thay thế.

Trên sân tập, một cô bé sáu tuổi vung kiếm sắt không lưỡi cao còn hơn mình từng bước lui vê phía sau, vô lực ngăn cản giáo viên phía đối diện đâm kiếm sắt tới.

Bịchl

Cô bé rốt cuộc không cản nổi, ngã xuống đất, thở hồng hộc, nhưng bàn tay nhỏ sưng đỏ vẫn nắm thật chặt chuôi kiếm.

Chiến sĩ Hoàng Kim phía đối diện thu hồi vũ khí.

"Xin xin lỗi thây" Cô bé co rúm người, ngập ngừng xin lỗi giáo viên, trong mắt ngấn lệ.

Chiến sĩ Hoàng Kim hiền lành vươn tay ra:

"Đứng lên đi, ngươi đã làm rất tốt."

"Vâng, cảm ơn thầy!"

Cô bé ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười tươi tắn, giọt nước long lanh trong mắt chậm rãi tan biến, chậm rãi vươn tay ra.

Trong hành lang vọng ra âm thanh lạnh băng:

"Trước mặt thất bại, dùng nước mắt và âm thanh non nớt ngụy trang là kẻ yếu ăn xin. Gia tộc Pandion cao quý không cần người ăn mạch như vậy!"

Cô bé bỗng rụt tay về, thân thể giãn ra một lân nữa co cụm, sợ hãi nhìn hướng phát ra âm thanh.

Bóng ma của cột trụ hành lang chia cắt thân thể gia chủ Pandion, ánh mắt trong bóng ma giống như ngôi sao trong đêm tối, băng giá phủ lên.

"Xin xin lỗi cha."

Cô bé vội vươn tay chống mặt đất đứng lên, nhưng hai cánh tay tê dại, mới gượng dậy được một nửa thì hai cánh tay mêm nhữũn, lần thứ hai ngã xuống đất.

"Xin lỗi cha "

Nước mắt của cô bé như hạt châu đứt dây rơi xuống, cô bé cắn chặt răng, gồng hết sức lực mới từ từ đứng lên.

Tóc đen che lấp gương mặt của cô bé.

Người đứng trong bóng ma cột trụ hành lang lần nữa mở miệng nói:

"Karl Haas.'

Chiến sĩ Hoàng Kim cúi đầu hướng gia chủ Pandion:

"Bệ hạ."

"Tay ấm áp không cầm được kiếm của Thánh Vực. Gia tộc Pandion không cần ngươi."

"Vâng, thưa bệ hạ." Chiến sĩ Hoàng Kim nửa quỳ hướng gia chủ Pandion.

Mãi khi người trong bóng ma cột trụ hành lang rời đi, chiến sĩ Hoàng Kim mới xoay người nửa quỳ hướng cô bé.

"Điện hạ, Karl Haas sắp sửa rời đi, ngài giữ gìn sức khỏe."

Chiến sĩ Hoàng Kim nói xong, đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa, hắn đứng chắn ánh mặt trời ngoài cửa, đột nhiên đứng lại.

"Điện hạ, hãy cười nhiêu lên." Kiếm sĩ già cười xán lạn, xoay người rời đi.

Cô bé trợn to con mắt xanh biếc, cố gắng muốn nhìn rõ nụ cười của giáo viên, nhưng mắt chảy ra mưa to.

Cô bé dụi mắt liên tục, cố vén màn mưa, nhưng thế giới trước mắt vẫn mơ hồ.

Từ nay về sau, cô bé không còn nói chuyện với người lạ nữa.

Thiếu nữ lặng lẽ nhìn cửa.

Vừa rồi nụ cười tươi tắn kia vô cùng rõ ràng.

Paloma cắn răng, dùng tay thay chân từng chút một bò ra ngoài.

Valhein mang theo thân lùn lửa đi ra ngoài cửa.
Bình Luận (0)
Comment