Chương 273: Eugene lại xuất hiện
Chương 273: Eugene lại xuất hiệnChương 273: Eugene lại xuất hiện
Eugene lại xuất hiện
"Valhein, ta sẽ giết con thần lùn này, khiến ngươi cúi đầu xin lỗi!"
"Ừm ừm, cố lên." Valhein hời hợt nói, không biết là cổ vũ cho học sinh quý tộc hay Địa Ngạo Thiên.
Địa Ngạo Thiên hứng khởi xông tới.
Jimmy ném cục đá lên.
CạchI!
Năm giây sau, Địa Ngạo Thiên khiêng gậy xương chậm rãi đi trở vê.
Học sinh quý tộc kia miệng sùi bọt mép năm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, trên tóc dính bết máu.
Valhein gấp lại khế ước tiên chuộc, bỏ vào balo.
Các học sinh của Học viện Plato lớn tiếng la lên, học sinh Học viện Quý Tộc phía đối diện thì lặng ngắt như tờ.
Thần lùn này quá dữ dội.
"Có khi nào là Người Lùn giả trang không?”
"Người Lùn Tập Sự cũng không có sức mạnh lớn như vậy, dù là giả trang thì phải là vua Người Lùn giả trang ra."
"Đừng nói nữa, còn bàn thêm thì ta hoài nghi có luôn giống loài thân lùn rồng."
"Có thể là giống loài mới, thần lùn thần."
"Người hầu Thần Tích? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Đám học sinh quý tộc bối rối, không biết nên giải quyết như thế nào.
Ngay lúc này, một học sinh quý tộc như phát hiện đất liền mới, vẫy tay hướng phương xa, hưng phấn kêu lên:
'Eugenel"
Tất cả mọi người nhìn qua.
Chợt thấy một bóng dáng vạm vỡ bước chầm chậm ởđi tới trước, tay của hắn cầm cổ chân một con Ma Hổ.
Xác chết Ma Hổ như con voi to kéo vệt dài dưới đất.
"Hổ Vương Thanh Đồng?"
Mọi người ngơ ngác nhìn Eugene dần tới gần. Các quý tộc mắt sáng như ngọn đèn, Eugene lúc này tựa như chúa cứu thế đi ra từ sương mù kỷ nguyên Hắc Ám.
Râu rậm, lông ngực thô kệch, ánh mắt dã tính đốt cháy đôi mắt của các quý tộc.
“Eugenef"
'Eugenel"
'Eugenel”
Rất nhiều quý tộc hô to tên của Eugene, giống như nghênh đón quán quân cuộc so tài vậy.
Eugene ngước đầu lên, mỉm cười, nhìn quét toàn trường.
Ánh mắt của Valhein rơi xuống người Eugene.
Giáp da trên người Eugene đã rách rưới, lộ ra những phần da đều là dấu đỏ hỏn, đây là vết thương mới khép lại.
Không ngờ Eugene có thiên phú mới thể chất chiến đấu, lần trước vết thương của hắn không khép lại nhanh như vậy.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Nụ cười trên mặt Eugene vụt tắt, sau đó lộ ra nụ cười càng tươi.
Eugene nhìn hướng Học viện Quý Tộc, ngón tay chỉ xác chết của Hổ Vương Thanh Đồng, lại chỉ vào lông ngực của mình.
'Eugenel"
'Eugenef"
Các quý tộc càng thêm điên cuồng, hét bể giọng vì Eugene.
Đám học sinh Học viện Plato thì khiếp sợ.
Đây chính là ma thú Thanh Đồng, là Hổ Vương, không nói đến chiến sĩ Hắc Thiết, chiến sĩ Thanh Đồng bình thường gặp Hổ Vương Thanh Đồng nếu có thể tránh được thì sẽ tránh, trừ phi có ba người trở lên mới dám khơi mào chiến đấu.
Không ngờ Eugene một mình kéo Hổ Vương Thanh Đồng đi đến.
Một số học sinh quý tộc vừa hoan hô vừa xông hướng Eugene, vây quanh hắn như Anh Hùng cùng đi vê.
Đến gần chỗ học sinh của hai trường, một học sinh quý tộc bỗng hét to:
"Eugene, là một mình ngươi giải quyết con Hổ Vương Thanh Đồng này hả?"
Eugene mỉm cười nói:
"Chỉ một mình ta, đáng tiếc không phải thắng áp đảo. Vì đánh bại con súc sinh này mà toàn thân ta đều là vết thương, ngươi nhìn xem mấy chỗ trên người ta này, ủa? Ta có được thiên phú mới, vết thương khép lại rồi. Nếu muốn hoàn toàn lành lặn có lẽ cần một, hai ngày.
Các học sinh Học viện Plato á khẩu không nói nên lời, đều bị Eugene làm kinh sợ.
Lập tức có học sinh quý tộc đưa ra hoa giấy, nói:
"Ngươi ăn một đóa đi, hẳn là sẽ nhanh chóng khỏe lại."
"Vậy thì ta không khách khí, ha ha." Eugene nhận lấy hoa giấy, đặt ở trước mắt ngắm.
Đóa hoa trắng tinh, bề mặt bằng phẳng, có bốn cánh, mỗi cánh hoa đều không có hoa văn, trắng tinh khiết như cắt từ tờ giấy.
Eugene vừa nhai hoa giấy vừa đi hướng học sinh của Học viện Quý Tộc.
Trừ số ít ỏi học sinh quý tộc lạnh lùng nhìn Eugene, phần lớn học sinh đều chủ động nghênh đón.
Gerner lúc trước bị đánh thương cũng đi ra, áo ở phân ngực bụng thủng lỗ to lộ ra bụng.
Bụng của Gerner mọc ra màng thịt dày, bán trong suốt, mơ hồ có thể thấy máu thịt và nội tạng ở bên trong đang từ từ mấp máy, không lâu sau sẽ khôi phục như cũ.
Eugene giật mình kêu lên:
"Gerner, sao ngươi bị thương nặng vậy?”
Mặt Gerner không chút máu, bất đắc dĩ nói: "Bị thần lùn đánh."
Eugene cười cười, đang định đùa giỡn, bỗng phát hiện tất cả quý tộc đứng gần đều lộ biểu cảm rất kỳ dị.
'Có chuyện gì vậy?”
Gerner kể lại tỉ mỉ sự tình trải qua, nhấn mạnh thần lùn lửa kia có lẽ có thiên phú thiêu đốt, dính liền và lan tràn, mấu chốt là luôn giả vờ ngờ nghệch, cực kỳ âm hiểm ác độc.
"Quý tộc không thể bị nhục!"
Eugene nói xong, cúi đầu nhìn vết thương trên người, tất cả dấu đỏ hỏn cơ hồ biến mất không thấy.
Eugene ngước đầu lên, vỗ vai Gerner, nói:
"Chiến thắng ngươi là chuyện rất bình thường, nhưng bị thương ngươi ác như vậy thì quá đáng! Ngươi mới dùng nước thuốc chữa trị cấp cao đúng không? Hai nghìn vàng đại bàng cứ như vậy ném ra ngoài. Ngươi ở đây dưỡng thương, ta giúp ngươi kiếm lại vàng đại bàng!"
Gerner vội nói:
"Thua Valhein, ta tâm phục khẩu phục, có lẽ đối phương chuẩn bị thuốc ngăn bỏng cấp cao, nếu không thì có lẽ ta sẽ chết ở đây. Ta biết khuyên ngươi không được, nhưng ngươi nhất định cẩn thận, thần lùn lửa kia rất kỳ lạ, tuyệt đối là người hầu Kỳ Tích. Thậm chí có thể là người hầu Thần Tích."