Chương 295: Thỉnh câu của Lake (2)
Chương 295: Thỉnh câu của Lake (2)Chương 295: Thỉnh câu của Lake (2)
Thỉnh cầu của Lake (2)
Lake nói nhẹ tênh:
"Đương nhiên có thể, nhưng cần bậc thầy Truyền Kỳ giỏi vê hệ thủy tự mình ra tay, hoặc là mời tư tế Thánh Vực tiêu hao lực lượng thật lớn. Đương nhiên, có phương pháp đơn giản hơn nữa là đập gãy chân, rồi uống một bình nước chữa thần trong truyền thuyết, bao trị bách bệnh."
Valhein nói:
"Nước chữa thần là các thánh điện chuyên dụng, rất ít lưu thông trong chợ, cho dù có cũng là giá trên trời, cỡ hai mươi vạn vàng đại bàng."
Lake nói:
"Bởi vậy mục tiêu nhỏ thứ hai trong đời ta là để dành được hai mươi vạn vàng đại bàng."
Valhein vỗ vai Lake:
"Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được, cố lên!"
Lake đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt buồn rầu nói:
"Nhưng ta vẫn lo cho em gái, sợ con bé không thói quen. Dù sao, mắt của nó không thấy đường."
Valhein đã hỏi thăm chút chuyện của Lake từ chỗ Hoth, biết em gái của Lake là cô gái mù.
Valhein nói:
"Phương pháp chữa mắt chắc càng đơn giản hơn chữa chân của ngươi."
Lake nói:
"Đúng rồi, ta có hỏi tư tế của điện thần, chữa mắt của em gái ta đại khái cần năm vạn vàng đại bàng. Cho nên, đây là ta mục tiêu thứ nhất của đời ta. Ta tin tưởng, chờ ta trở thành ma pháp sư Hoàng Kim nhất định có thể để dành đủ số tiền kia."
Valhein hỏi:
"Cho nên ngươi mới lựa chọn câu lạc bộ ma dược dễ kiếm hơn?"
Lake đáp:
"Đúng rồi, ban đầu ta đi vào câu lạc bộ ma dược là vì chữa mắt cho em gái của ta, thứ hai mới là chữa cho mình.”
"Tình cảm của hai anh em thật tốt." Valhein có chút hâm mộ nói. Lake lần thứ hai nằm trên cỏ, nhìn bầu trời màu xanh xám, chậm rãi nói:
"Năm xưa sau khi cha mẹ qua đời, ta chỉ có mười hai tuổi, hồi đó ta chưa biết chính mình có thiên phú ma pháp. Đồ đạc trong nhà bị dọn đi hết, chỉ còn một căn nhà nho nhỏ, đó là chỗ an toàn duy nhất của anh em chúng ta. Vì nuôi sống bản thân và em gái, ta đi làm công ở bến cảng, việc gì cũng làm, chỉ cân kiếm tiên. Mãi đến có một ngày, chân trái của ta bị giáo dài đâm thủng trong một cuộc đánh lộn, là ở đây."
Lake tự giễu giơ chân trái lên, lỗ thủng rõ ràng.
"Lúc ấy ta sợ về nhà muộn em gái không ăn cơm được nên băng bó sơ rồi trở vê. Nhưng sau khi vê nhà, ta té dưới đất hôn mê bất tỉnh, suốt nửa năm mới khá hơn chút. Nửa năm đó ta chỉ có hơn mười ngày là tỉnh táo, đó cũng là thời kỳ thống khổ thứ hai trong đời ta. Suốt nửa năm, đều là em gái mù mắt chăm sóc cho ta, tựa như chăm sóc em bé sơ sinh, mặc dù con bé không thấy đường."
Valhein trầm mặc.
"Sau này ta nghe người khác nói mới biết nửa năm qua con bé đã làm cái gì. Con bé dập đầu từng nhà hàng xóm, tìm người quen mượn tiền từng nhà, không ngừng ăn xin bên đường. Một cô bé mù nhỏ tuổi dồn hết sức mình có được cướp ta về từ tay Minh Thần. Từ nay về sau, ta hiểu rằng cả dời ta sống vì con bé."
Lake nói xong, đột nhiên im lặng.
Valhein bỗng nhớ tin đồn về Lake, không biết nên nói cái gì.
Lake bỗng cười nhẹ tênh:
"Chắc ngươi từng nghe rồi nhỉ, ta được bậc thầy Plato cứu ra từ nhà lao nhốt tử tù."
"Ừm, từng nghe nói." Valhein thở dài.
Trên mặt Lake vụt qua nét thống khổ, nói:
"Sau khi ta lành bệnh thì bắt đầu tìm mọi cách kiếm tiền, để em gái ở nhà. Có lẽ nhờ trận bệnh đó, ta phát hiện đầu óc của mình minh mẫn hơn, trí nhớ cũng giỏi hơn, cho nên vừa làm công vừa học tập, thu nhập dân nâng cao. Mãi đến có một ngày, ta bởi vì làm việc mà kéo dài thời gian, về nhà rất khuya. Chờ ta xách bánh mỳ và kẹp tóc bươm bướm bằng đồng xuất hiện ở cửa nhà thì mấy tên du côn đang nhục mạ em gái, mắng đủ lời khó nghe, thậm chí còn muốn ức hiếp con bé. Ta lửa giận ngút trời, mất đi lý trí, chộp lấy khúc gỗ côn xông lên trên.”
Lake nói xong, nhìn bầu trời, im lặng thật lâu.
Qua một hồi lâu, hắn lại nói:
"Đến bây giờ ta vẫn không thể nhớ sau đó xảy ra chuyện gì, ta chỉ nhớ mình nằm tại trong phòng giam. Về sau mới biết, ta giết bốn tên lưu manh, giết sạch. Ta vốn cho rằng ta phải chết, nhưng giáo vụ trưởng, bậc thầy Larens xuất hiện ở trước mặt ta, kéo tay ta dắt ra nhà tù, đưa ta vê nhà. Bậc thầy Larens nói với ta rằng lúc ta giết người thì dẫn động ma lực, bị bậc thầy Plato phát hiện. Thế là, bậc thây Plato ra tay, giải quyết vụ án của ta, khiến ta trở thành học sinh của Học viện Plato."
Valhein thở dài, nói:
"Đám lưu manh trẻ ở Athens thật đáng hận, rất nhiều người đều từng bị khi dễ."
Lake cắn răng nói:
"Sau này ta mới biết, năm đó khi ta hôn mê, em gái của ta đã bị lưu manh khi dễ rồi. Valhein, ta phát hiện, tuy ngươi làm việc cứng rắn độc ác nhưng trong lòng ngươi có tia sáng hiếm thấy. Chờ khi về Athens, ngươi và ta hợp sức đi trừng phạt những tên lưu manh này được không?"
Valhein mỉm cười nói:
"Hợp với ý của tai"
Lake nói:
"Tốt, quyết định vậy đi!"
Valhein hỏi:
"Nhưng ngươi nói ta cứng rắn độc ác là có ý gì?"
"Ha ha, từ hình dung thôi, dũng cảm quyết đoán."
"Câu này nghe được." Valhein mỉm cười nói.
Lake đột nhiên dùng giọng trầm thấp nói:
"Ta là một người yếu đuối, ngươi thì khác, ngươi rất cường đại, sức mạnh của ngươi không ở chỗ lực lượng, mà ở trong lòng. Nếu, ta là nói nếu, có một ngày ta gặp phải ngoài ý muốn, nhờ ngươi chăm sóc tốt cho em gái của ta. Nia biết làm việc nhà, nấu ăn cũng rất ngon, chỉ cần để ở nhà, con bé có thể một mình sống cả đời.