Chương 296: Lấy kết thúc làm bắt đầu
Chương 296: Lấy kết thúc làm bắt đầuChương 296: Lấy kết thúc làm bắt đầu
Lấy kết thúc làm bắt đầu
Nếu ngươi có thể giúp con bé tìm được một người thật lòng yêu nó"
"Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ không ra ngoài ý muốn! Cho dù có thì cũng là ngoài ý muốn tốt!" Valhein nói.
Trầm mặc thật lâu, Lake nói:
"Dọc đường ởi ta luôn nhớ đến Nia, thường giật mình tỉnh giấc từ cơn mơ. Ta biết điểm yếu của mình, hiểu rõ hơn ai hết. Ta biết rõ tiếp tục bám theo có lẽ sẽ bị phát hiện, sẽ bị giết, sẽ khiến Nia mất đi ta, nhưng ta không cách nào trốn tránh. Ta đã trốn một lần, không thể trốn tránh nữa."
Nói đến cuối cùng, trên mặt Lake phủ một lớp bi ai dày đặc.
Valhein trâm tư giây lát, nói: "Ta xác thực không biết trên người của ngươi đã phát sinh cái gì, ta không giỏi khuyên người. Nhưng cá nhân ta cảm thấy, chúng ta nên tiêu trừ cảm xúc và ý nghĩ không cần thiết, chỉ cần đi hướng mục tiêu. Những gì ngươi nói, bản thân yếu đuối như thế nào, hoặc chết hoặc sống, thậm chí gửi gắm em gái của ngươi cho ta, tất cả không giúp ích cho ngươi hoàn thành mục tiêu.
Lake im lặng không nói.
Valhein nói:
"Ngươi hiện tại có thể lựa chọn hai loại phương thức suy nghĩ, một loại là tư duy mục tiêu, chúng ta chỉ chú ý chuyện có ích cho mục tiêu, không chú ý mặt khác. Gặp phải trở ngại thì chúng ta lấy 'giải quyết chướng ngại' làm mục tiêu, không suy xét chuyện gì không có ích cho giải quyết chướng ngại. Loại thứ hai là phương thức suy nghĩ giống như ngươi bây giờ, luôn nghĩ mấy chuyện không liên quan mục tiêu, về bản chất thì ngươi đang trốn tránh, đây là tư duy trốn tránh, nhất định phải loại bỏ nó."
"Ai mà chẳng biết đạo lý, nhưng khi thực hành thì rất khó." Lake nói.
Valhein cười cười, nói: "Không ngờ rằng ngươi cũng phạm sai lâm cấp thấp như vậy."
"Ngươi hãy nói kỹ hơn xem." Lake đứng lên, nghiêm túc nhìn Valhein.
"Chúng ta biết nói chuyện, nhưng cũng không hiểu biểu đạt; chúng ta biết chạy nhanh, nhưng không hiểu thi chạy; chúng ta nhận biết từng chữ, nhưng chưa chắc hiểu đạo lý tổ hợp của chữ. Nhưng chúng ta cho rằng bản thân hiểu hết, ngươi biết tiêu chuẩn của hiểu là gì không?" Valhein hỏi.
Lake lắc đầu.
"Khi ngươi làm mà không tốn chút xíu sức nào, thậm chí không cần loại phương pháp này hoặc đạo lý để làm thì sẽ cảm giác khó chịu, ngươi mới xem như thật sự hiểu đạo lý này.
"Nếu ta không làm được, nghĩa là không hiểu?"
"Ngươi có thể làm được, nhưng làm không tốt thì vẫn không hiểu." Valhein nói.
Lake suy nghĩ một hồi, nói: "Tức là, ngươi đưa ra một tiêu chuẩn nghiệm chứng?"
Valhein nói:
"Đúng rồi. Cảm giác dựa vào cảm giác của chúng ta, không thể ỷ vào ý nghĩ của chúng ta, thậm chí đầu óc cũng không ngừng lừa dối chúng ta. Nếu chúng ta tìm được một tiêu chuẩn nghiệm chứng, chúng ta sẽ biết ngay chính mình rốt cuộc có thể làm được hay không.'
Lake nói:
"Ngươi nói có đạo lý, có khi ta làm việc rất cảm tính."
"Ngươi không phải làm việc cảm tính, điều ngươi mong muốn là khiến em gái của ngươi bình an. Nhưng ta cho rằng, chỉ khi nào bản thân ngươi đủ mạnh mới có thể bảo hộ em gái được. Bây giờ ngươi đang lẫn lộn đầu đuôi." Valhein nói.
Lake nhíu mày, bất đắc dĩ nói:
"Đầu óc của ta hơi rối, bây giờ ta chủ yếu đặt tinh lực vào học tập, ma dược và ma pháp. Chờ một thời gian nữa rảnh rồi mới cẩn thận suy nghĩ chuyện này."
Valhein gật đầu, không nói gì thêm.
Thả ra chuông canh gác, Valhein đi vào nhà.
Lake đột nhiên gọi lại Valhein, hỏi:
"Ta biết ngươi rất giỏi vê phân rõ bạn và kẻ địch, nếu một người vừa là kẻ địch vừa là bạn thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Valhein suy nghĩ một hồi, thở dài nói:
"Ban đầu ta định nói là đi theo trái tim mách bảo, nhưng sau này nhận ra trái tim của ta luôn thay đổi. Ta không thể trả lời câu hỏi này của ngươi, trừ phi càng cụ thể một ít."
"Có biện pháp khác sao?" Lake hỏi.
"Ngươi muốn cái gì, mới sẽ làm cái đó, lấy kết thúc làm bắt đầu." Valhein đáp.
"Ta sẽ suy nghĩ kỹ, cảm ơn ngươi, Valhein." Lake nói.
“Đừng khách khí!" Valhein cười nói.
Lấy áo và giày từ không gian phế tích đưa đến phòng của Lake.
Sáng sớm ngày thứ hai, ăn sáng xong Valhein thu lại biệt thự ma pháp, đoàn người đi hướng đỉnh Cự Thụ.
Mấy học sinh của Học viện Plato đi theo, còn có mười mấy học sinh quý tộc cũng đi theo từ xa.
Valhein vẫn ôm Paloma.
Không chỉ hai người thói quen, tất cả học sinh cũng đều đã thói quen.
Dọc đường đi, mọi người một bên đi tới trước, một bên tán gấu, tám đủ thứ chuyện, chuyện xấu của quý tộc, chuyện lạ của bậc thầy, điển cố của Hy Lạp, chuyện của nước ngoài, sinh linh thân kỳ, truyên thuyết của chúng thần.
Có cơ sở ngày hôm qua sóng vai chiến đấu, quan hệ giữa bảy bạn cùng bàn gần thêm một bước.
Chỉ có Albert là lúc gần lúc xa với sáu người khác.
Một đường cười vui, đến buổi chiều, mọi người mới tới chân núi đỉnh Cự Thụ.
Mấy chục người Ba Tư đứng trên con đường duy nhất lên đỉnh núi.
Khác với học sinh Hy Lạp mặc áo da quân da, đám người Ba Tư bình thường thích mặc quần, giờ bọn họ hoặc là mặc quần bó sát, hoặc là mặc quần thụng.
Áo trên của họ như kiểu khăn trải giường, giống như cắt một cái lỗ giữa miếng vải rồi chui đầu vào, thu nhỏ hai bên dưới nách hình thành áo trên đầy nếp nhăn.
Khác với không khí thực dụng của Hy Lạp, nhiều học sinh Ba Tư mặc áo khoác màu tím, vạt viền vàng, trên quân áo đều có thêu vàng bạc, đồ án hoa lệ.