Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 348 - Chương 349: Hãy Làm Điều Ngươi Muốn Làm

Chương 349: Hãy làm điều ngươi muốn làm Chương 349: Hãy làm điều ngươi muốn làmChương 349: Hãy làm điều ngươi muốn làm

Hãy làm điều ngươi muốn làm

"Cám ơn các ngươi vì đã làm như vậy. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng có nhân tố không thể khống chế. Mặc dù ta tự nhận là có cách tách ra khỏi nguy hiểm nhưng cũng không dám hứa chắc là sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, huống chỉ là còn dẫn theo các ngươi.' Valhein nói.

"Ngươi có thể không làm, ngươi đã nói, mỗi người đều có lựa chọn tốt hơn." Lake nhìn chằm chằm hai mắt Valhein.

Valhein nhìn thị trấn ở phía trước, nhìn vô số xác chết bị đóng trên cột, nhìn thế giới đầy tử khí âm trâm, nhìn bầu trời hoàng hôn.

"Ta vẫn luôn suy nghĩ, phải làm thế nào mới trở thành Truyền Kỳ, con đường nào mới có thể trở thành Truyền Kỳ, các ngươi đã nghĩ tới chưa?" Valhein hỏi.

Hoth lắc đầu.

"Ta đã từng nghĩ, nhưng không có kết quả." Lake nói.

Paloma gật đâu một cái.

"Ta đã lật tung tất cả bản tóm tắt cuộc đời của các bậc thầy Truyền Kỳ, cũng tìm hiểu ghi chép về đời quý tộc đầu tiên, hi vọng thông qua học tập trải nghiệm, lời nói, việc làm, phong cách làm việc và phương thức hành động của bọn họ để tìm ra con đường Truyền Kỳ. Đáng tiếc con đường Truyền Kỳ của bọn họ có đủ loại, hành vi cũng khác biệt. Thế nhưng ta không ngừng tổng kết, không ngừng tự hỏi, rốt cuộc phát hiện một điểm giống nhau." Valhein nói.

Ba người nghiêm túc nhìn Valhein.

"Điểm giống nhau đó chính làm, việc bọn họ làm đều là chuyện mà bọn họ cho là có ý nghĩa nhất, có giá trị nhất. Từ trước đến giờ, bọn họ không phải vì Truyền Kỳ mà trở thành Truyền Kỳ, mà là làm chuyện mà họ cho rằng có ý nghĩa nhất, có giá trị nhất mà trở thành Truyền Kỳ. Phần lớn người cùng thời với bọn họ không chỉ không hiểu họ, ngược lại còn cười nhạo phủ nhận bọn họ, cho rằng bọn họ là kẻ lừa đảo, cho rằng chuyện bọn họ làm không có chút ý nghĩa nào cả. Thẳng tới khi bọn họ trở thành Truyền Kỳ, thẳng tới khi bọn họ làm được chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm. Sau đó, những người cười nhạo bọn họ lại tiếp tục cười nhạo Truyền Kỳ tiếp theo trong tương lai."

"Ta vẫn luôn tự hỏi, vì sao phần lớn mọi người đều cười nhạo những vị Truyền Kỳ này? Ta nghĩ rất nhiều nhưng không có đáp án chính xác. Thẳng đến trước đó không lâu, ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng, đó chính là người cười nhạo Truyền Kỳ đang dùng bản năng tự hỏi, dùng cảm giác để phán đoán thế giới này, nhưng lại không bao giờ suy nghĩ sâu sắc." "Sau đó ta không tiếp tục suy nghĩ về đáp án này nữa, ta chỉ nghĩ vê chuyện mà mình cảm thấy là có ý nghĩa nhất, có giá trị nhất, chỉ khi nào làm được chuyện mà ta cho rằng nó có ý nghĩa nhất giá trị nhất thì ta mới tìm được con đường Truyền Kỳ của mình."

"Truyền Kỳ có trăm ngàn đường, nhưng con đường Truyền Kỳ của ta thì chỉ có một. Có lẽ, chọn lựa bây giờ của ta không phải chính xác nhất, nhưng giờ phút này, ta tin tưởng vững chắc rằng mình đang đi trên con đường Truyền Kỳ."

"Tuy bước tiếp theo có khả năng sẽ mang tới tai họa cho ta, nhưng cho dù ta đứng yên tại chỗ, ai biết được trấn Grey River xuất hiện một tên Cammorra, thành Athens liệu có xuất hiện Cammonra hay không? Hy Lạp có thể xuất hiện Cammonra hay không? Mà ta, liệu có trở thành dân bạo loạn hay không? Ta không biết."

"Vì thế, ta chỉ có thể làm chuyện mà ta cho rằng ý nghĩa nhất, có giá trị nhất."

Valhein nói xong, mỉm cười.

"Ba người các ngươi đứng ở đây đi, nói thật, nếu ba người tham gia chiến đấu thì lại càng tăng thêm phiền phức lớn hơn cho ta. Đau lòng hả? Đau lòng là đúng rồi." Valhein mỉm cười nhìn Paloma.

Paloma vẫn không buông tay.

“Ta không đi.' Hoth nói.

"Lần sau ngươi đổi lý do đi, nói như vậy tổn thương người khác quá." Lake bất đắc dĩ nói.

Valhein và Paloma bốn mắt nhìn nhau.

Paloma chậm rãi thu tay lại.

Valhein mỉm cười.

"Gặp lại sau." Valhein hướng mặt về phía trước, tay vung về phía sau.

Lúc này, âm thanh kiên định của Paloma vang lên.

"Làm chuyện ngươi muốn làm đi, sai tính cho tai"

Âm thanh của thiếu nữ tựa hồ có sức mạnh phá vỡ trời đất.

Valhein quay đầu lại nhìn vê phía thiếu nữ.

Dưới ánh trời chiều, ánh sáng của thương kiếm và ánh hoàng hôn, soi sáng thiếu nữ một thân áo giáp đỏ.

Kiêu ngạo của nàng nhấc lên làn gió khẽ tung bay lọn tóc bên eo, nhuộm lên chút kim quang.

Tròng mắt của nàng trong xanh như bầu trời trải khắp Athens.

Valhein mỉm cười, này có thể coi như nữ tổng tài bá đạo yêu mến mình không...

"Gặp lại sau.' Valhein bước nhanh tới chỗ nhóm dân bạo loạn.

Paloma, Hoth và Lake nhìn theo bóng lưng Valhein.

"Rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Hoth hỏi.

"Ta chỉ có thể đoán được đại khái, đoán không ra chỉ tiết." Lake nói.

"Hắn muốn để Athens nhìn thấy màu sắc của trấn Grey River.' Paloma lẳng lặng nhìn bóng lưng Valhein, ánh mắt ôn nhu.

Nhóm dân bạo loạn đứng ở nơi đó, số thi thể và nhóm tư binh của quý tộc làm bọn họ tỉnh táo lại.

.Jacques, chúng ta... tới đây làm gì vậy?”

"Đúng vậy? Ta có hơi sợ."

"Chiến sĩ Thanh Đồng kia vẫn còn ở đó."

“Chúng ta... đi thôi.”

Toàn thân nhóm dân bạo loạn giống như nhũn ra, kinh hoảng nhìn Jacques.

Jacques đi tới bên cạnh Valhein, nói: "Valhein đại nhân, mọi chuyện đều nghe theo ngài."

Valhein gật đầu, đưa tay chỉ về hướng trấn Grey River.

"Trước đó, nơi này vẫn còn là quê hương của các ngươi, các ngươi được ở trong căn nhà ấm áp, được ăn lúa mạch mà mình trông, được nói chuyện phiếm với bạn bè người thân. Khi đó, quần áo của các ngươi vẫn còn hoàn chỉnh, trên mặt của các ngươi cũng không có nhiều nước bùn như vậy."
Bình Luận (0)
Comment