Chương 469: Ta sợ một quyên hắn sẽ chết!
Chương 469: Ta sợ một quyên hắn sẽ chết!Chương 469: Ta sợ một quyên hắn sẽ chết!
Ta sợ một quyền hắn sẽ chết!
Lúc nhìn thấy Người Khổng Lồ, ánh mắt Valhein sáng ngời, nhưng nhìn kỹ thì đây là Người Khổng Lồ hoang dã rất thường thấy, trí thông minh rất thấp, ăn nhiều, vừa tham ăn vừa lười biếng, ngoại trừ ma pháp sư muốn nghiên cứu ma pháp thì chỉ có một số ít quý tộc mới dưỡng chúng làm ma thú mà thôi.
Đại quân Ba Tư có một đội Người Khổng Lồ rất mạnh, nhưng đó là Người Khổng Lồ bình thường.
Người Khổng Lồ cấp cao rất khó bị thuần hóa, chỉ có thể hợp tác.
Valhein nhìn Người Khổng Lồ kia một chút, rất cao lớn, cánh tay so với eo mình còn thô hơn, nhưng cơ thể thả lỏng, ánh mắt tan rã, ngay cả lông trên người cũng mềm nhũn, không hê có chút khí thế nào của Người Khổng Lô.
Người Khổng Lồ kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn Valhein.
Cặp mắt Người Khổng Lồ này to bằng nắm đấm thanh niên, con ngươi có màu da cam giống như trứng gà đánh trong chén. Đột nhiên Người Khổng Lồ lộ ra vẻ hoảng sợ, nước mũi và nước bọt chậm rãi chảy ra, nhìn chằm chằm Valhein vài giây rôi quỳ rạp xuống đất, để trán áp đất, lạnh run.
Người xung quanh sợ tới cuống quít lùi ra sau, không biết Người Khổng Lồ này bị điên cái gì.
"Xem ra hắn cảm ứng được huyết mạch Người Khổng Lồ tướng quân của mình, xem ra huyết mạch của hắn rất bình thường, tác dụng vượt quá tưởng tượng." Valhein thâm nghĩ.
Valhein không thèm quan tâm Người Khổng Lồ kia, tiếp tục bước tới trước, một người toàn thân đeo đầy đá quý và đồ trang sức bằng vàng đột nhiên chầm chậm chạy vài bước đuổi theo Valhein, mỉm cười nói: "Khách hàng tôn quý, không biết ngài cần nô lệ gì?"
Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy cảnh giác nhìn người này.
"Hửm?”" Valhein lạnh nhạt nhìn thoáng qua người thương nhân mặc áo chùng Ba Tư màu đỏ này.
Ở nơi xa lạ này, sự thờ ơ vẫn luôn tốt hơn hiền lành và nhiệt tình.
"Ta là Aromo, là thương nhân nô lệ người Ba Tư, rất hân hạnh được biết ngài. Sự hùng mạnh của ngài đã hấp dẫn ta." Người thương nhân có gương mặt tròn phúc hậu mỉm cười khiêm tốn.
"Ngươi thấy được?" Valhein vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Khi nhìn thấy người hầu mạnh mẽ của ngài, ta đã ý thức được sự bất phàm của ngài, dù sao thì thương nhân nô lệ bọn ta cũng quen thuộc với tất cả giống loài. Khi ngài đi ngang qua Người Khổng Lồ kia, ta đã sâu sắc cảm nhận được sự mạnh mẽ của ngài." Aromo nói.
"Ta cần nô lệ mạnh mẽ, ít nhất phải không thua Người Khổng Lồ hoang dã này. À đúng rồi, ta và công chúa Isina là bạn bè hợp tác trong chuyện kinh doanh." Vẻ mặt Valhein thả lỏng một chút, đồng thời lộ ra một mối quan hệ, tránh xảy ra ngoài ý muốn.
Ánh mắt Aromo sáng lên, cười rạng rỡ nói: "Thì ra ngài là bạn của công chúa Isina, viên ngọc lục bảo trên trán nàng chính là do anh cả ta đã bán cho nàng."
Valhein thất vọng: "Ngươi vẫn còn nghi ngờ ta sao? Ta và nàng đã gặp mặt vài lần rồi, trang sức trên trán nàng được khảm hoàng thạch. Người phụ nữ coi tiên như mạng kia có lẽ sẽ không thích ngọc lục bảo."
"Thì ra ngài thật sự quen biết công chúa Isina điện hạ, xin tha thứ cho sự nghi ngờ của ta. Nếu ngài mua nô lệ ở chỗ ta, ta nguyện ý bớt mười phần trăm cho ngài." Trên mặt Aromo lộ ra biểu cảm kiêng ky.
"Có Người Khổng Lồ thông minh một chút không?" Valhein nhìn Người Khổng Lồ hoang dã vẫn còn đang run kia.
Aromo bất đắc dĩ nói: "Người Khổng Lồ thông minh một chút vừa về hàng thì không tới mười ngày đã bị người của quân đoàn Người Khổng Lồ mua đi. Người Khổng Lồ này chính vì quá ngốc nên mới không bán được. Thực tế thì ta cũng không đề nghị ngài mua hắn, ăn thì nhiều sức thì nhỏ, vừa ngốc lại kém cỏi, thật sự chẳng ra sao. Có điều ngài và người khác không giống, Người Khổng Lồ này ở trước mặt ngài so với chó còn ngoan hơn, có lẽ sẽ giúp được ngài.
Valhein lắc đầu nói: "Cái khác thì không nói, nhưng nếu quá ngốc thì không thích hợp đi theo ta.
"Chỉ cần phối hợp vũ khí tốt, hắn có thể tương đương với bốn năm chiến sĩ Bạch Ngân. Đương nhiên hắn quá vụng về, người như hắn cũng không đánh lại chiến sĩ Hoàng Kim. Mặt khác, Người Khổng Lồ này có thiên phú kháng ma pháp, bọn ta đã thử nghiệm ma pháp sư Bạch Ngân, gân như không thể tổn thương được hắn." Aromo mỉm cười nói.
"Ngươi rất biết cách đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng ta không có hứng thú với hắn. Có chiến sĩ Hoàng Kim không?" Valhein hỏi.
Aromo dở khóc dở cười: "Vị đại nhân này, thân phận của ngài quả nhiên không tâm thường. Nhóm nô lệ của bọn ta chủ yếu là người bình thường, đã hơn nửa năm rồi không thấy được chiến sĩ Bạch Ngân chứ nói chỉ tới chiến sĩ Hoàng Kim. Có điều... quả thật có một vị chiến sĩ Hoàng Kim bị thương, thậm chí có thể là Thánh Vực bị thương, có lẽ là một vị chiến sĩ kháng ma pháp."
"Ồ? Dẫn ta đi xem thử." Valhein nói.
"Ngài đi theo ta, hắn ở bên này. Hắn là một nô lệ tự do." Aromo nói. "Nô lệ mà còn có tự do à?”
"Khi đó ta cũng hỏi như vậy, nhưng đây là chính hắn nói. Nói trắng ra là hắn giống như một người lính đánh thuê, chỉ cần trả thù lao là có thể thuê hắn một thời gian ngắn. Có điều đầu óc hắn có chút vấn đề, không muốn làm lính đánh thuê, chỉ muốn làm nô lệ. Hơn nữa chỉ có thể thuê làm việc không thể mua đứt, qua một thời gian hắn sẽ rời đi, sẽ không theo cố chủ một thời gian dài." Aromo nói.