Chương 470: Ta sợ một quyền hắn sẽ chết! (2)
Chương 470: Ta sợ một quyền hắn sẽ chết! (2)Chương 470: Ta sợ một quyền hắn sẽ chết! (2)
Ta sợ một quyền hắn sẽ chết! (2)
"Nếu không phải danh tiếng của lính đánh thuê nơi này không tốt thì ta cũng không tìm nô lệ. Không ngờ lại là một nô lệ lính đánh thuê, rõ ràng không phải người ta cần." Valhein nói.
Valhein và Aromo đứng bên ngoài một căn nhà gỗ.
Aromo cười nói: "Ngài nói rất đúng. Bờ đông biển Aegean hỗn loạn hơn bờ tây rất nhiều, hôm nay làm lính đánh thuê ngài mai có thể làm trộm cướp, ngoại trừ hiểu rõ thì đúng là không bằng mua nô lệ. Lỡ như gặp phải loại lính đánh thuê cùng đường, nhìn thấy ngài muốn kiếm một khoản tiền lớn lại không để ý tới khế ước chúng Thần thì khẳng định là hỏng bét. Ta có thể hướng về Marduk vĩ đại xin thê, hướng về bệ hạ Darius xin thề, vị nô lệ này tuyệt đối không giống như thế."
Valhein nhìn về phía nhà gỗ thấp lùn, nóc nhà rải cỏ hỗn loạn, vũng bùn trước cửa tỏa ra mùi vị tanh tưởi.
Nhà gỗ không có cửa, một người đàn ông cơ thể cao lớn ngồi trong góc tường, tóc che khuất nửa gương mặt, râu mép che khuất nửa còn lại.
So với Người Khổng Lồ hoang dã còn giống người hoang dã hơn.
Phần da lộ ra ngoài của hắn dính đây bùn đất, nơi không dính bùn thì lộ ra màu da vàng như nến, da thịt lỏng lẻo, hoàn toàn không giống một người khỏe mạnh, thế nhưng hắn thật sự rất cao lớn, chỉ ngồi đó thôi cũng có cảm giác áp lực kỳ lạ.
"Hắn có điểm gì không giống?" Valhein hỏi.
"Hắn từng dễ dàng đánh bại chiến sĩ Hoàng Kim, hơn nữa những vị cố chủ từng thuê hắn đều muốn trả một số tiền đắt đỏ để mua hắn, nhưng rất kỳ quái, giống như hắn đang chọn chủ nhân vậy. Sở dĩ hắn tới tìm ta là vì biết ta là người có danh tiếng tốt nhất trong chợ nô lệ, cũng biết ta dám bán hết thảy mọi thứ." Aromo mỉm cười nói.
"Lấy tên Thần Vương của các ngươi ra thê một lần nữa, rằng tất cả những gì ngươi nói đều là thật." Valhein nghiêm túc nhìn chằm chằm Aromo.
"Xin lấy Vua của vạn Vua Marduk vĩ đại thề rằng, tất cả những gì ta nói về vị Alcides này đều là sự thật." Ánh mắt Aromo đầy kiên định.
Valhein gật nhẹ đầu, có rất ít người Ba Tư dám mang Thần Vương ra đùa giỡn, nhưng cũng không phải không có.
"Hắn giá bao nhiêu?" Valhein hỏi.
"Nói ra xin ngài đừng nóng giận, một trăm đồng vàng đại bàng một ngày." Aromo lộ ra nụ cười lúng túng. Valhein nói: "Tiên thuê chiến sĩ Hoàng Kim bình thường là khoảng mười nghìn đồng vàng đại bàng một năm, mạnh hơn một chút thì có thể lên tới mười lăm nghìn. Vị này thì hay rồi, còn hơn cả gấp bội."
"Đúng vậy, ngoài trừ chi phí đắt đỏ, thời gian đi theo ngắn thì chính là một hộ vệ hoàn mí." Aromo nói.
"Ngươi nói hắn là chiến sĩ kháng ma pháp à?" Valhein hỏi.
"Đúng vậy, bọn ta đã thử qua rồi, bất cứ ma pháp nào của ma pháp sư Bạch Ngân cũng không có tác dụng. Chỉ là bọn ta không tìm được ma pháp sư Hoàng Kim để thử nghiệm. Ngài nên biết, chiến sĩ kháng ma pháp và sát thủ ma pháp sư đều là khắc tinh của ma pháp sư, nếu trong đội của ngài có một vị chiến sĩ kháng ma pháp thì không quản là đi đâu cũng không sợ ma pháp sư." Aromo nói.
Valhein chăm chú quan sát Alcides từ đầu đến giờ vẫn không nói gì.
Từ trên người hắn có thể cảm nhận được một loại hơi thở kỳ lạ, như có như không.
Valhein không đoán được sức mạnh này cụ thể là gì, là thần lực mạnh mẽ, hoặc là sức mạnh huyết mạch kỳ lạ nào đó.
"Ta muốn thuê hắn, nhưng phải thỏa mãn hai điều kiện."
"Ngài nói. Aromo nói.
"Điều kiện thứ nhất là ký khế ước chính thức nhiều vị Thần Linh."
"Chỉ cần ngài thêm một đồng vàng đại bàng, ta có thể sử dụng tấm da dê của Thần điện để làm khế ước." Aromo nói.
"Điều kiện thứ hai là, có thể chống đỡ nổi một quyền của người hầu ta..."
Valhein quay đầu lại, ba Thần Lùn Lửa và Vương Đại Chùy đều không thấy đâu, đang coi Người Khổng Lồ quỳ rạp dưới đất kia là cầu tuột để chơi đùa, thật sự quá đáng mà.
Ngay cả Hắc Ma Dương cũng dùng cái sừng nhọn của mình mà húc Người Khổng Lồ hoang dã, Người Khổng Lồ hoang dã cũng không tức giận, cười he he không ngừng.
Trong mắt Valhein lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó quát khẽ: "Trở lại đây!"
Bốn người hầu và một con dê xám xịt chạy trở lại.
Valhein quay sang nói với Vương Đại Chùy: "Ngươi bỏ vũ khí xuống, dùng nắm đấm toàn lực tấn công hắn."
Vương Đại Chùy buông cây chùy lớn màu vàng của mình xuống, mỉm cười, vươn hai ngón tay, sau đó nhìn chằm chằm hai ngón tay một lúc lâu mới thu hồi một ngón tay, cuối cùng dựng thẳng một ngón tay kiêu ngạo vênh mặt nói: "Ta sợ một quyền đấm chết hắn!"
Địa Ngạo Thiên ở bên cạnh bĩu môi, dáng vẻ thằng oắt này chỉ biết khoác lác. Ngươi học đếm số trước đi rồi hãy nói!
"Người Khổng Lồ kia, ta có thể một quyên đấm chết!" Vương Đại Chùy dùng ngón tay chỉ về phía Người Khổng Lồ hoang dã sau lưng.
Thương nhân nô lệ Aromo mỉm cười, không nói lời nào.
"Có cần hỏi ý hắn không?" Valhein hỏi.
Aromo gật đầu, hướng bên trong hô: "Alcides các hạ, ngài thấy vị cố chủ này thế nào?”
Lúc này Alcides mới ngẩng đầu, đôi mắt ở bên dưới lớp tóc đầy mê man nhưng nháy mắt tiếp theo đã trở nên trong suốt không gì sánh bằng.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt kia thay đổi, Valhein nhạy bén cảm nhận được trong ánh mắt hắn ẩn giấu thứ gì đó rất đáng sợ.
Giống như một Người Khổng Lồ có thể hủy thiên diệt địa.