Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 471 - Chương 472: Alcides (2)

Chương 472: Alcides (2) Chương 472: Alcides (2)Chương 472: Alcides (2)

AIcides (2)

Valhein nhìn thoáng qua Người Khổng Lồ hoang dã kia, nói: "Ta thấy tên đó cũng đáng thương, bán rẻ cho ta đi."

Aromo cười mỉm nói: "Alcides chỉ tính là làm thuê nhưng Người Khổng Lồ hoang dã là hoàn toàn bán đứt cho ngài, giá cả sẽ rất cao, hai nghìn đồng vàng đại bàng. Có điều ta thiện ý nhắc nhở ngài, trước đó ta đã có nói rôi, Người Khổng Lồ hoang dã này rất vô dụng."

"Hai trăm." Valhein lạnh nhạt nói.

Aromo hơi biến đổi sắc mặt, nói: "Các hạ, ngài hơi quá đáng rồi."

"Hắn chiếm chỗ lớn như vậy, lãng phí nhiều sức lực của ngươi như vậy, mấu chốt là mỗi ngày cần tốn nhiều thức ăn như vậy, cố tình lại hết lần này tới lần khác không ai muốn, để ở đây một ngày chính là lỗ tiền một ngày." Valhein nói.

"Nhưng hắn dù sao cũng là Người Khổng Lồ được hoan nghênh." Aromo cười nói.

"Cái này thì chưa chắc, ngươi xem trên người hắn đầy vết dây hẳn và vết thương, rõ ràng đã nô dịch thời gian dài cho con người, hoặc là đã vô dụng một thời gian dài, hoặc là bị ngươi mua đi bán lại. Giá cả không thể nào cao được. Ta lùi một bước, ba trăm đồng vàng đại bàng, không bán lập tức đi ngay."

Valhein nhìn thoáng qua Alcides, Alcides gật đầu.

Valhein nhấc chân rời đi, Alcides đuổi kịp, Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy vội vàng đuổi theo, hai Thần Lùn Lửa nhỏ lưu luyến nhìn thoáng qua Người Khổng Lồ hoang dã kia, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Một bước, hai bước, ba bước...

"Chờ đã, ta bán!" Aromo làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Như vậy ta bị lỗ mất hai trăm đồng vàng đại bàng."

"Ngươi kiếm ít nhất cũng phải một trăm đồng! Hắn cũng không cần khế ước."

Valhein dẫn Alcides quay trở lại trước mặt Người Khổng Lồ.

Người Khổng Lồ hoang dã bịch một tiếng quỳ xuống đất, trán chạm đất, mông nâng cao, cơ thể lạnh run.

So với khi nãy lại càng hoảng sợ hơn.

Valhein nói: "Từ hôm nay trở đi ngươi chính là tùy tùng của ta, ta sẽ không xem ngươi là nô lệ, thế nhưng ngươi là tùy tùng riêng của ta, phải trung thành với ta, hiểu không? Hướng chúng Thân Titan đời một thề đi."

Lúc này Người Khổng Lồ hoang dã mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, dùng ngôn ngữ Người Khổng Lồ để thê.

Khác với nhân loại, lời thê của Người Khổng Lồ và Thần Linh có sự ràng buộc thật sự.

Valhein lại một lần nữa cẩn thận quan sát Người Khổng Lồ hoang dã này.

Da xám trắng, da thật dày, không nhìn thấy mạch máu, giống như da voi vậy. Trên da mọc lưa thưa sợi lông măng màu đen, mỗi sợi dài hai ba tấc. Trên đỉnh đầu không có tóc, cũng chỉ lưa thưa lông măng mà thôi.

Mặt mũi có chút tương tự với nhân loại, hốc mắt rất sâu, mũi vừa lớn lại vừa tròn, hàm dưới nhô ra, hàm răng đặc biệt to, có chút giống người vượn khổng lồ hơi béo một chút.

Valhein không rõ vì sao người hầu của mình lại thích hắn, nhưng khẳng định là có bí mật gì đó, cứ mua đã rồi tính sau.

"Tên của ngươi." Valhein hỏi.

"Snore thưa bệ hạ." Ánh mắt Người Khổng Lồ hoang dã lóe lên tia xấu hổ.

"Bởi vì ngươi ngủ ngáy rất to à?" Valhein hỏi.

Snore thành thật gật đầu.

Lúc này Aromo mới cười nói: "Người này ngáy ngủ cứ như sầm rên vậy, người ngủ bên cạnh có thể bị tiếng ngáy của hắn chấn động tới tê dại."

"Có vũ khí cho hắn không?" Valhein hỏi.

"Ngoại trừ quân đoàn Người Khổng Lồ, không ai sẵn lòng cung cấp vũ khí cho Người Khổng Lồ, vũ khí Thanh Đồng quá giòn, sắt thép thì quá đắt, hơn nữa cũng không dùng thường xuyên. Vì thế Người Khổng Lồ hoang dã thường vác đại thụ để làm vũ khí, bị hủy thì lại nhổ một cây." Aromo nói.

Vương Đại Chùy đột nhiên quay đầu nhìn Snore, quan sát từ trên xuống dưới.

Valhein nói: "Vậy được rồi. Bây giờ chúng ta xuất phát, Ephesus có bán Ngựa Ma không?"

"Thứ này bị quản lý rất nghiêm, chỉ có các thế lực lớn giao dịch, hoàn toàn không mua được. Đội ngũ của ngài không có cách nào cưỡi ngựa được, thể trọng của Alcides thì ngựa không thể chịu nổi, Snore thì càng khỏi phải nói. Ngài chỉ có thể mua ma thú cấp cao mà thôi.'

"Ma thú cấp cao có thể để Snore ngồi được thì ít nhất cũng phải là Địa Hành Long, ít nhất cũng ba chục nghìn đồng vàng đại bàng, ta cũng không có nhiều tiền như vậy. Vậy xe ngựa ma pháp được cải tiến thì sao?" Valhein hỏi.

"Ở Ephesus có rất nhiều, nhưng ở Ephesus thì không có bao nhiêu người mua, cần phải đặt trước."

"Thôi quên đi, trực tiếp đi bộ vậy." Hiện giờ Valhein chỉ muốn nhanh chóng thăng lên Bạch Ngân, đến khi đó có thể chân chính điều khiển xe ngựa ma pháp của mình, sẽ tiện hơn rất nhiều.

"Lựa chọn sáng suốt, tất cả đội buôn đều đi bộ. Ngài đi đâu? Ta có thể cam đoan để ngài và đội buôn cùng xuất phát." Aromo nói.

"Không cần. Kẻ địch mà đội buôn bình thường có thể ứng phó thì bọn ta cũng không sợ. Kẻ địch mà bọn ta không đối phó nổi, có nhiều đội buôn bình thường hơn cũng vô ích thôi." Valhein nói.

"Như vậy... Aromo nhìn thoáng qua Alcides.

"Ngài còn cần mua gì không?" Aromo cười hỏi.

"Không có, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này mà thôi." Valhein đã sống rất lâu ở Athens an toàn văn minh rồi, hoàn toàn không có cách nào thích ứng với loại thành phố như Ephesus.

"Ma pháp sư đều ghét thành phố này. Ngài đi đường cẩn thận, đặc biệt cẩn thận." Aromo cười ha ha nói.

Valhein kinh ngạc nhìn thoáng qua Aromo, không ngờ người thương nhân nô lệ này lại tốt bụng như vậy.
Bình Luận (0)
Comment