Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 473 - Chương 474: Cái Bụng Khó Chịu

Chương 474: Cái bụng khó chịu Chương 474: Cái bụng khó chịuChương 474: Cái bụng khó chịu

Cái bụng khó chịu

"Bệ hạ, một mình ta có thể đánh bọn họ..." Vương Đại Chùy đột nhiên cúi đầu nhìn ngón tay đang co duỗi của mình, lại nhìn đám người phía trước, đếm hồi lâu mới nói: "Ta có thể đánh tất cả bọn họi"

"Các ngươi trước đừng ra tay. Snore, bọn họ muốn giết ta, bệ hạ của ngươi." Valhein xoay người lại ngẩng đầu nhìn Snore ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.

Snore có chút sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên phẫn nộ, hai mắt nháy mắt đỏ bừng.

-Snorel"

Snore phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, chỉ thấy bên ngoài cơ thể hắn hiện ra áo giáp nham thạch dày một tấc.

'Snorel"

Bên ngoài cơ thể lại hiện lên một tâng áo giáp nham thạch.

Snore hô năm lần, bên ngoài cơ thể xuất hiện năm tâng áo giáp nham thạch thật dày, cả người giống như từ Người Khổng Lồ hoang dã chuyển hóa thành Người Khổng Lồ đá.

Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy hưng phấn nhìn Snore, hai mắt tỏa sáng.

"Snorel"

Snore hô to lần thứ sáu, hai tay ôm khúc gỗ tròn lớn trên vai, bước tới một bước dài, giãm mặt đất rung động ầm ầm, nhắm tới chiến sĩ Thanh Đồng cầm đầu.

Đám cướp bình thường kinh hãi, nhưng chiến sĩ thì vẫn mỉm cười như cũ.

"Không ngờ Snore cũng học được cách phô trương thanh thế, ma pháp sư bọn ngươi quả nhiên rất thú vị. Như vậy để ta tận mắt xem thử xem cái gì là Người Khổng Lồ rác rưởi!"

Thủ lĩnh băng cướp cầm cây kiếm dài của mình, mỉm cười nghênh đón Snore.

Snore giống như voi chiến lao tới, vung khúc gỗ tròn, từ trên xuống dưới quất thẳng về phía thủ lĩnh băng cướp.

Thủ lĩnh băng cướp mỉm cười, đang định lướt ngang một cái để né tránh rồi đâm một kiếm về phía cánh tay Snore, nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng.

"Tốc độ của khúc cây kia sao lại nhanh tới vậy?"

Mọi người nhìn thấy khúc cây to lớn kia mang theo cơn gió mạnh khủng khiếp thổi bay mái tóc dài của thủ lĩnh băng cướp, cũng thổi bụi đất bay mù mịt.

Thủ lĩnh băng cướp không kịp né tránh, theo bản năng vung kiếm chống đỡ.

Âm! Kiếm dài nứt vỡ, khúc cây gỗ tròn âm một phát đập vào đầu thủ lĩnh băng cướp.

Phốc...

Máu thịt văng khắp nơi.

Thủ lĩnh băng cướp ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra đã giống như một con muỗi hút no máu bị đập một phát vào tường, máu văng tung tóe.

Những người còn lại nhìn Snore, dại ra tại chỗ, không thể nào hiểu được vì sao Người Khổng Lồ rác rưởi ngày ngày bị người ta bắt nạt này lại đột nhiên biến thành chiến sĩ Người Khổng Lồ dũng mãnh đến như thế.

Âm!

Âm!

'Ba Anh Em không một ai sống sót, tất cả đều bị Snore dùng khúc gỗ tròn kia trực tiếp đập chết.

Lúc này, đám cướp mới lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

"Giết hắn đi!" Một chiến sĩ Hắc Thiết ném cây mâu của mình về phía Snore.

Nhưng những kẻ còn lại thì xoay người bỏ chạy.

Snore hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ phun ra, gió mạnh phà ra thổi lệch mũi mâu ném tới.

Chiến sĩ ném mâu sợ ngây người.

Snore ôm khúc gỗ nhảy lên thật cao, cao hơn mười thước, một cước dẫm bẹp chiến sĩ ném mâu.

Tiếp đó nhóm Valhein nhìn thấy một tình cảnh thật khó tin, Snore giống như một con sư tử to lớn không ngừng nhảy lên ở trong đám chuột, một gậy một người, giống như đập chuột mà đập chết hết cả đám cướp.

"Quá tàn bạo..." Vương Đại Chùy ngẩn người.

"Bô lô ba la!" Địa Ngạo Thiên giơ ngón tay cái lên.

Hai Thần Lùn nhỏ lạnh run.

Snore ném cây gỗ đi, đứng yên tại chỗ há mồm thở hồng hộc, áo giáp nham thạch ở quanh người chậm rãi tiêu tan.

Cuối cùng Snore mê man nhìn xung quanh một chút, gãi gãi đầu, vẻ mặt thực nghi hoặc đi về phía Valhein.

Valhein chăm chú đánh giá Snore, tựa hồ có chút suy nghĩ.

Đột nhiên Valhein quay đầu nhìn lại phía sau.

Alcides đã chạy tới, bước đi vững vàng không hề khác với lúc rời đi. "Giải quyết xong?" Valhein hỏi.

Alcides gật đầu.

Valhein cũng không hỏi nhiều.

Alcides nhìn hiện trường hỗn loạn một chút, nhìn thoáng qua Snore, lại nhìn sang Valhein, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ.

"Bô lô ba la!" Địa Ngạo Thiên dẫn theo hai thuộc hạ Thần Lùn chạy tới chiến trường, bắt đầu nhặt những thứ đáng giá.

Vương Đại Chùy cũng xông tới, hắn chỉ nhặt vũ khí kim loại.

Chỉ một lát sau Địa Ngạo Thiên cười ha ha cầm một đồng lớn đồ đạc trở lại, có một túi tiền trị giá ba nghìn đồng vàng đại bàng và một chút đồ trang sức.

"Bô lô ba la." Lúc đưa đồ cho Valhein, trên mặt Địa Ngạo Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trang bị thần lực đều bị đập bể.

Valhein nhận lấy đồ vật để vào trong nhẫn không gian, sau đó chuyển vào không gian phế tích.

Vương Đại Chùy vẫn chưa quay lại, hắn chất tất cả vũ khí kim loại và vũ khí thần lực bị hư hại lại một chỗ.

Valhein đi thẳng tới trước, đang định lên tiếng thì chỉ thấy Vương Đại Chùy hốt một nắm trường mâu, gỡ bỏ phần cây gỗ, đặt mũi mâu sắt lên lòng bàn tay phải.

Chỉ thấy mũi mâu sắt chậm rãi bay lên, cũng cấp tốc chuyển hóa thành quả cầu thể lỏng.

Số lượng tạp chất từ trong quả cầu thể lỏng bay ra, quả cầu thể lỏng ngày càng sáng, giống như thủy ngân đang lơ lửng vậy.

Mọi người lắng lặng nhìn chằm chằm Vương Đại Chùy.

Địa Ngạo Thiên vội vàng chạy tới hỗ trợ, không ngừng gỡ phần kim loại ra.

Vương Đại Chùy lục tục gia tăng kim loại vào quả cầu thể lỏng, để quả cầu kim loại ngày càng lớn hơn.

Cuối cùng, vũ khí của mười mấy người đều bị ném vào.

"Aiz, vẫn là ít quá, không đủ để làm vũ khí cho Snore." Vương Đại Chùy thở dài.

"Chỗ ta còn."
Bình Luận (0)
Comment