Chương 499: Đừng nhúc nhích!
Chương 499: Đừng nhúc nhích!Chương 499: Đừng nhúc nhích!
Đừng nhúc nhích!
"An toàn, kiểm kê thu hoạch thôi!" Harnas cười lớn nói.
Mọi người đều hưng phấn nhìn chằm chằm Valhein.
Kế tiếp, nhóm người tiến hành kiểm kê, mỏ đá lửa đỏ vương kia ước tính khoảng hai vạn đồng vàng đại bàng, xác ma quỷ ước tính khoảng tám vạn đồng vàng đại bàng, trang bị trên người ma pháp sư và chiến sĩ ma quỷ tổng cộng khoảng ba vạn đồng vàng đại bàng.
Nhóm người sau khi thương thượng, quyết định cuối cùng vẫn là muốn đồng vàng đại bàng, tỏ ý muốn bán phần mình cho Valhein. Có điều bởi vì công lao của Valhein trong cuộc chiến đó là lớn nhất nên thù lao của trấn Đá Đỏ Valhein chiếm phân nửa, chỉ cân đưa lại mười một nghìn đồng vàng đại bàng là mua được đá lửa đỏ.
Cuối cùng Valhein bỏ ra năm mươi lăm nghìn đồng vàng đại bàng thu mua tất cả chiến lợi phẩm.
Valhein trả tiền ngay tại chỗ, đội ngũ cũng chia tiền tại chỗ.
Valhein thu hoạch tràn đầy, thành viên đội buôn thì nhảy cẵng lên hoan hô, hai bên đều rất vui vẻ.
Valhein đồng thời yên lặng kiểm kê thu hoạch của Vương Đại Chùy ở núi Ma Quỷ, tính toán sơ bộ thì tổng giá trị khoảng chín chục vạn đồng vàng đại bàng, cộng thêm chiến lợi phẩm trước đó, tổng thu hoạch vượt hơn một triệu!
Không bao lâu sau Cecil trở lại, nói rằng ma pháp sư Ronald đã gửi tin tới Miletus, đêm nay sẽ có người tới núi Ma Quỷ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai có thể quay trở lại trấn Đá Đỏ lấy hàng hóa.
Mọi người lớn tiếng hoan hô, rất nhanh sau đó rượu và thức ăn Harnas đã đặt trước đó được đưa tới hội trường công dân.
Vì thế người của đội buôn ăn uống thả cửa, chúc mừng lần thu hoạch này.
Mọi người cũng bắt đầu cuồng hoan.
Ngay cả Vương Đại Chùy, Địa Ngạo Thiên và hai Thần Lùn nhỏ cũng chơi tới phát điên, cùng những người khác uống rượu, hô to, thậm chí là khiêu vũ, làm bầu không khí đặc biệt náo nhiệt.
Ngay từ lúc mới bắt đâu chúc mừng, Valhein đã phát hiện dì Tabitha không ở.
Qua một hồi lâu mới phát hiện dì Tabitha ngồi ở giữa hội trường công dân, đang ngửa đầu uống cạn một ly rượu lúa mì.
Nhìn dì Tabitha đặt ly rượu xuống, Valhein sửng sốt. Dì Tabitha ủ rũ cúi đầu ngồi ở đó, mắt ửng đỏ, khóe mắt ướt át.
Valhein vội vàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh dì Tabitha.
"Dì Tabitha, ngài làm sao vậy?" Valhein hỏi.
Dì Tabitha cúi đầu, không nói lời nào.
Tay của dì Tabitha đang run rẩy.
Valhein thấy dì Tabitha không muốn nói, chỉ có thể lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Dì Tabitha vẫn cúi đầu, không uống rượu nữa, thỉnh thoảng sẽ yên lặng rơi nước mắt rồi lau khô.
Valhein đau lòng nhìn người dì hiền lành này, lại không biết nên làm gì, chỉ có thể tiếp tục yên lặng ngôi đó.
"Ta ở bên cạnh ngài, nếu ngài muốn khóc thì cứ khóc đi." Valhein nhẹ giọng nói.
Dì Tabitha đột nhiên không nhịn được, ôm Valhein bật khóc.
Valhein vỗ nhẹ lưng dì Tabitha.
Người xung quanh nghe thấy tiếng khóc, nhìn qua.
Valhein vội vàng xua tay nháy mắt, bảo bọn họ đừng quấy rây.
Vì thế một vài người chủ động đứng bên cạnh hai người, đưa lưng che chắn không để những người khác nhìn thấy.
Trong hoàn cảnh náo nhiệt, Valhein thỉnh thoảng vỗ nhẹ sau lưng dì Tabitha, nhỏ giọng an ủi.
Qua hồi lâu, dì Tabitha tựa hồ đã khóc xong, nhỏ giọng nói: "Nhóc Suya, ngươi đi theo ta ra ngoài một chút đi."
"Vâng."
Dì Tabitha cầm lấy thanh kiếm ở bên người, cúi đầu đi trước, Valhein đi theo sau.
Ra khỏi hội trường công dân, gió đêm hơi lạnh, Valhein từ không gian phế tích lấy áo choảng ra khoác thêm cho dì Tabitha.
Dì Tabitha giống như không có cảm giác, chậm rãi đi tới phía trước.
Cuối cùng hai người đi ra bên ngoài, chậm rãi đi vòng quanh thị trấn.
Dưới ánh trăng, ánh mắt dì Tabitha đã sưng thành quả đào.
Valhein nhìn dì Tabitha, phát hiện ánh mắt dì rất phức tạp, trong đau buồn lại xen lẫn mê man, phẫn nộ kèm theo hoang mang bối rối, thoạt nhìn như đủ loại tâm tình đan xen vào cùng một chõ, loạn thành một nùi không thể gỡ ra.
Đi một hồi lâu, dì Tabitha chậm rãi nói: "Xin lỗi nhóc Suya, ta nghĩ tới chuyện đau lòng nên không thể khống chế, đã quấy rầy ngươi rồi."
"Không quấy rây." Valhein mỉm cười nói.
Qua một hồi lâu, dì Tabitha nói: "Chúng ta quen biết nhiều ngày như vậy mà ta vẫn không biết gì vê ngươi cả, ngươi có thể tâm sự chuyện xưa của mình không?”
Valhein mỉm cười nói: "Ta đoán, có lẽ rất nhiều người đoán được ta dùng tên giả, không có cách nào, ta hiện giờ đang gặp nguy hiểm. Có điều, nếu dì Tabitha muốn nghe thì ta sẽ nói một chút. Ta không phải tên là Suya, ta là Valhein."
Cơ thể dì Tabitha khẽ run.
Dưới ánh trăng, trong thị trấn nhỏ lấp lánh ánh đèn truyền ra từng trận hoan hô ầm ï, trong rừng cây bên ngoài thị trấn, lá cây xào xạc lay động trong làn gió nhẹ.
Cỏ dại trên mặt đất giống như sương trắng, phản chiếu ánh trăng trên bầu trời.
Valhein nhìn vê phương xa, trên mặt mỉm cười.
"Ta là một đứa trẻ rất bình thường, khi còn bé chỉ biết vui chơi nghịch ngợm..."
"Thẳng đến khi cha mẹ bị hại, ta mới hoàn toàn tỉnh táo lại, vì thế ta đã dùng công thức thức ăn cha mẹ để lại mang đi bán kiếm được món tiền lời thứ nhất..."
"Trong một trận đấu nhỏ ta đã đắc tội Andrea, sau đó bị Carlos hãm hại..."
"Tiếp đó ta cùng bạn bè tiến vào núi Người Khổng Lồ..."
"Sau khi rời khỏi núi Người Khổng Lồ, bọn ta tới trấn Grey River, chuyện này ta không nói với người khác, nhưng không biết vì sao ta lại đặc biệt tin tưởng ngài, ta kể ngắn gọn chuyện .Jacques một chút vậy...