Chương 500: Đừng nhúc nhích! (2)
Chương 500: Đừng nhúc nhích! (2)Chương 500: Đừng nhúc nhích! (2)
Đừng nhúc nhích! (2)
"Sau đó Lake chết... ta không muốn nói, thế nhưng cũng không biết vì sao, ta cũng muốn tìm người tâm sự về chuyện này. Chuyện này đã nghẹn trong lòng ta quá lâu..."
"Sau đó chính là trận giác đấu mà cả đời này ta khó có thể quên được..."
Nói xong những chuyện đã qua, Valhein thở dài nói: "Cám ơn dì Tabitha, nói ra được những chuyện này, ta cảm thấy tốt hơn."
"Thì ra, ngươi đã phải đấu tranh đau khổ đến như vậy." Ánh mắt dì Tabitha ầng ậc nước mắt, đầy đồng tình nhìn Valhein, sâu trong mắt nàng, ẩn chứa đau đớn nồng đậm.
"Vì thế ta không biết làm sao để khuyên ngài, bởi vì mỗi chúng ta đều đau khổ, trên thế giới này không có người chân chính hiểu được chính mình."
"Vậy..." Âm thanh dì Tabitha có chút run rẩy: "Vậy... vậy ngươi nghĩ thế nào về Rollon?"
"Không biết, bởi vì đến bây giờ ta vẫn không rõ hắn đã trải qua chuyện gì. Giống như lời ta đã nói với hắn khi ở đấu trường, ta đã đưa tay về phía hắn nhưng hắn vẫn luôn nắm chặt kiếm. Không quản ngày hôm đó hay là hiện tại, ta đều hi vọng trước khi hắn đưa ra lựa chọn cực đoan nhất, hắn có thể suy nghĩ tới một vấn đề đơn giản nhất chính là tìm kiếm ít nhất là ba khả năng, cẩn thận lựa chọn. Nếu trước khi giết Lake, hắn có thể suy nghĩ nhiều hơn, thậm chí là tới hỏi ta thì mọi thứ đã khác rồi." Valhein chậm rãi nói.
"Nếu như trước khi giết Lake hắn tới tìm ngươi để hỏi, ngươi sẽ trả lời thế nào?" Dì Tabitha hỏi.
Valhein than nhẹ, nói: "Vấn đề này khi ở trên thuyền ta đã suy nghĩ rất nhiêu. Suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng hiểu rõ."
Dì Tabitha lẳng lặng nhìn Valhein.
"Nếu Rollon tới tìm ta, ta sẽ nói với hắn: Người mà ngươi sùng bái nhất, tôn kính nhất, yêu thích nhất là ai? Nếu người đó gặp phải chuyện thế này sẽ làm thế nào?”
"Ngươi cho rằng, người Rollon sùng bái nhất là ai?" Dì Tabitha hỏi.
Valhein có chút sửng sốt, nghi hoặc nhìn thoáng qua dì Tabitha.
Thế nhưng dì Tabitha cúi đầu.
Valhein trả lời: "Ta và Rollon giao lưu không phải quá nhiều, nhưng cũng biết hắn rất ngưỡng mộ cha mình. Vì thế, hẳn là ta nên hỏi: Nếu cha hắn gặp phải chuyện này, cha hắn sẽ làm như thế nào? Ta tin tưởng, Rollon sẽ làm ra lựa chọn tốt hơn."
"Đúng là đứa trẻ tốt, thật sự là đứa trẻ tốt..." Dì Tabitha cúi đầu, mái tóc dài che đi gương mặt, tự lẩm bẩm. Một lát sau, dì Tabitha giơ thanh kiếm trong tay lên, chậm rãi nói: "Gia tăng nguyên tố của ngươi rất mạnh mẽ, gia tăng băng sương qua cả một ngày mới biến mất. Ngươi có thể giúp ta tiến hành tăng thêm thuộc tính kim không?”
Valhein gật đầu: "Có điều ta có một thiên phú hệ kim là 'độc tính, mũi kiếm sẽ được gia tăng chất kịch độc ở một mức độ nhất định, ngài phải cẩn thận một chút, đừng để kiếm cắt trúng mình."
"Ừ.' Dì Tabitha vẫn nhìn cây kiếm dài thần lực ở trong tay.
Valhein chạm nhẹ ngón trỏ lên sống kiếm, một vòng phụ gia màu Thanh Đồng nhàn nhạt bao phủ lên thanh kiếm, làm hai lưỡi kiếm lại càng lóe sáng rực rỡ hơn.
Dì Tabitha vung tay, kiếm dài xẹt qua đám cỏ dại, đồng loạt đứt lìa bay lên.
Mùi cỏ tươi mát lan tỏa trong gió đêm.
"Ma pháp của ngươi thật sự lợi hại." Dì Tabitha lẳng lặng nhìn kiếm dài.
Ánh trăng khắp bầu trời đều nằm ở mũi kiếm.
Ngay lúc này, một âm thanh hùng hậu vang lên.
"Valhein, ngươi dám cử động một chút thì trường mâu của ta sẽ đâm thủng cổ ngươi, đừng hoài nghi sức mạnh của một chiến sĩ Hoàng Kim."
Toàn thân Valhein cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, thế nhưng đầu óc thì đang điên cuồng chuyển động.
Dì Tabitha lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí là phẫn nộ, thế nhưng lập tức thu lại.
"Rất tốt, chậm rãi giơ tay lên, gỡ nhẫn trong tay ngươi ra, chậm rãi gỡ từng cái một rồi thả xuống đất. Đừng có ra vẻ, chỉ cần ngươi dám làm ra động tác làm phép, ta sẽ lập tức giết ngươi!"
"Được." Valhein tỉnh táo chậm rãi giơ hai tay lên, gỡ nhẫn ma pháp trong tay thả xuống, để chúng rớt xuống bên người, lăn vào trong bãi cỏ.
"Được rồi, Tabitha, cám ơn nàng đã dẫn hắn ra đây, nàng có thể đi qua đây." Âm thanh của người đàn ông kia lần thứ hai vang lên.
"Ngài..." Valhein khó tin quay đầu nhìn sang dì Tabitha, thế nhưng khóe mắt chỉ nhìn thấy vệt sáng rực rỡ như sữa bò biến mất trong đêm tối.
"Đừng nhúc nhích! Còn dám cử động nữa ta sẽ giết ngươi!" Người đàn ông kia gâm nhẹ.
Suy nghĩ của Valhein hỗn loạn, trong đầu không ngừng hiện lên tình cảnh cùng trải qua với dì Tabitha, sẽ không sai, dì Tabitha chưa từng có ý thù địch, vẫn luôn có ý tốt với mình, không có khả năng sẽ hại mình, tại sao lại có thể như vậy...
"Được rồi, ngươi có thể xoay người." Âm thanh của người đàn ông nọ đầy vui sướng. Valhein giơ tay lên, chậm rãi xoay người.
Một người đàn ông râu quai nón mặc áo giáp màu xám cầm cây trường mâu bằng tay phải, bên ngoài trường mâu vờn quanh thần lực Hoàng Kim, mũi mâu chỉ cách cổ họng Valhein ba tấc.
Dì Tabitha đứng bên tay trái người đàn ông râu quai nón, hai tay cầm kiếm đặt bên trái cơ thể, hơi cúi đầu.
Mái tóc dài gợn sóng che đi đôi mắt nàng.
Đâu vai nàng khẽ run.
"Tabitha, quen biết nàng nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn nhẹ dạ như thế. Có điều nàng có thể dẫn hắn ra đây cũng coi như đã làm rất tốt rồi." Gương mặt người đàn ông lộ ra ý cười kỳ quái.
Valhein nhìn chằm chằm hai mắt người đàn ông này, chờ đợi thời cơ, tìm kiếm sơ hở.