Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 501 - Chương 502: Ngươi Xứng Sao? (2)

Chương 502: Ngươi xứng sao? (2) Chương 502: Ngươi xứng sao? (2)Chương 502: Ngươi xứng sao? (2)

Ngươi xứng sao? (2)

"Nhận tội với Tabitha đi, nhận tội xong thì ta sẽ đưa ngươi lên đường tới Minh Giới." Chiến sĩ Hoàng Kim hài lòng nâng đầu, thần lực vàng óng ánh trên chiến mâu lại càng nồng đậm hơn.

Valhein lẳng lặng nhìn dì Tabitha.

Đột nhiên dì Tabitha thấp giọng hỏi: "Nếu Rollon tới xin ngươi giúp đỡ, ngươi nói ra câu nói kia, Rollon sẽ làm ra lựa chọn thế nào?”

"Ta tin tưởng hắn sẽ trở thành anh hùng giống như cha mình." Giọng nói của Valhein tràn đầy ôn hòa.

Trong mắt chiến sĩ Hoàng Kim lóe lên nghi hoặc, nhìn thoáng qua Tabitha, sau đó chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm Valhein, tay phải chậm rãi dùng sức.

Trong đêm tối, ánh trăng chợt lóe.

Hai tay Tabitha câm kiếm, thân hình xoay sang bên phải, mái tóc dài như sóng biển gợn sóng, thanh kiếm dài hệt như vâng trăng khuyết xé rách không gian chém vào cổ chiến sĩ Hoàng Kim.

"Phốc...'

Đầu chiến sĩ Hoàng Kim bay đi, máu tươi phun tận trời.

Trên mặt hắn, biểu cảm khó tin đang dân đông cứng lại.

Gió đêm thổi bay mái tóc dài màu đen của Tabitha, ánh trăng chiếu lên mặt nàng, hai vệt nước mắt nhàn nhạt có thể thấy rất rõ.

Đôi mắt màu tím nhạt của nàng lóe sáng hệt như đá quý.

Có chút đỏ sẫm rơi vào khóe mắt nàng, giống như nốt ruồi lệ.

Đôi ngươi lạnh lùng.

"Con của ta phạm phải sai lầm, nhưng Valhein đã dùng phương pháp công bằng chiến thắng. Một tên giặc cướp tay đầy máu tanh như ngươi, xứng để ta làm tình nhân sao?"

Tabitha ném kiếm đi, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo bị sương mù dày đặc bao phủ.

'Dì Tabitha... Valhein nhìn người phụ nữ dưới ánh trăng.

Tabitha chậm rãi xoay người lại, đưa lưng về phía Valhein.

"Ngươi đi đi, một đứa con của ta đã chết, ta không muốn đứa kia cũng..." Lúc nói những chữ cuối cùng, tiếng nức nở của dì Tabitha như ẩn như hiện.

Valhein ngơ ngác nhìn bóng lưng dì Tabitha. "Rollon nợ ngươi một mạng, ta trả thay hắn." Dì Tabitha nói.

Valhein vẫn không nhúc nhích.

“Cút! Dì Tabitha đột nhiên tức giận quát lớn.

Valhein vẫn không nhúc nhích.

Đột nhiên, Tabitha bụm mặt òa khóc.

Valhein tiến tới, giang hai tay, giống như khi ở hội trường công dân, dùng sức ôm chặt dì Tabitha.

Dì Tabitha điên cuồng giấy giụa nhưng lại không thể nào thoát được cái ôm của Valhein.

Qua hồi lâu, dì Tabitha đột nhiên ôm lấy Valhein, lớn tiếng khóc.

Valhein vỗ nhẹ lưng dì Tabitha, không nói lời nào.

Khóc hồi lâu, dì Tabitha đột nhiên muốn giấy ra.

Valhein cố gắng ôm chặt.

Dì Tabitha bất đắc dĩ nói: "Ta muốn lau mặt."

Âm thanh của nàng khản đặc, không còn sức.

"Thuật tạo nước."

Valhein câm quả bóng nước lau sạch sẽ mặt dì Tabitha.

“Thuật chữa trị!"

Valhein sử dụng ma pháp hệ thủy cấp Thanh Đồng, tay phải đặt lên hai mắt dì Tabitha, ánh sáng nhàn nhạt sáng lên.

Dì Tabitha thuận theo châm chậm nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước mát mẻ chảy trên làn da.

Chỉ chốc lát sau, Valhein thu tay lại.

Đôi mắt sưng húp của dì Tabitha chỉ còn lại chút dấu vết.

Dì Tabitha dùng ánh mắt phức tạp nhìn Valhein, chậm rãi ngồi xuống.

Valhein ngồi xuống bên cạnh nàng.

Hai người lắng lặng nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Một lát sau, dì Tabitha dịu dàng nói: "Ngày thứ hai ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi là Valhein, ta còn cố ý dò xét vài lân, ngươi... giống hệt như Rollon nói. Vì thế bắt đầu từ khi đó ta đã xem ngươi là con ta. Ngươi không biết, Rollon chưa bao giờ nói chuyện vê những bạn học khác ở trước mặt ta, cũng chưa bao giờ khen người khác, bao gồm cả Eugene, bao gồm cả người của gia tộc Bán Thần. Thế nhưng khi xác định muốn tham gia trận đấu thành bang, hắn đã tìm tới ta xin ý kiến." "Hắn nói rất nhiêu chuyện vê ngươi, nói ngươi làm sao chống lại bạn học khác bắt nạt, nói thành tích của ngươi làm thế nào từng chút nâng cao, nói ngươi làm sao giúp đỡ Hoth, nói ngươi làm sao không hề chú ý tới Paloma, nói ngươi làm sao quang minh chính đại đánh bại Carlos ở phòng nghị sự... Đúng rồi, giống hệt như khi nãy ngươi kể. Hắn nói ngươi là một người bạn đáng tin cậy, cũng là một tấm gương đáng giá học hỏi, hắn nói, cả Học viện Plato, không ai có thể làm bạn của hắn, trừ ngươi."

"Ngươi nghĩ ta không giết ngươi là vì Rollon nợ ngươi một mạng sao? Hay là vì Rollon xem ngươi là bạn? Hay là vì ngươi công bằng chiến thắng Rollon? Đều không phải."

Valhein lắng lặng nhìn dì Tabitha.

Dì Tabitha ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, nước mắt nhàn nhạt chảy xuôi.

"Ở trong đại sảnh nhà bọn ta có một cái ghế chỉ có gia chủ mới có thể ngồi, thế nhưng lưng dựa của chiếc ghế đó bị nát mất nửa bên, ngươi biết vì sao nát không?"

Valhein lắc đầu.

"Chồng của ta, cũng chính là cha Rollon đã đánh nát nó. Ngươi biết vì sao hắn lại đánh nát lưng ghế dựa không?"

Valhein lắng lặng lắng nghe.

"Bởi vì ông nội của Rollon, chính là gia chủ gia tộc Rollon, Leopold ép buộc Rollon khi đó chỉ là một đứa bé phải tự tay giết chết người bạn nô lệ quen biết ở bên ngoài của mình. Bởi vì, nhóc Tom đã trộm gì đó của Rollon."

“Cái gì?" Valhein khó tin nhìn dì Tabitha.

"Thế nhưng, đoạn ký ức đó đối với Rollon là quá đau khổ, vì thế nó đã thay đổi ký ức tự lừa gạt chính mình. Sau khi lớn lên, nó tin vào ký ức đã thay đổi, cho rằng người giết nhóc Tom là lão Turner.'

"Lúc còn đoạn trí nhớ nó, nó từng khóc trong lòng ta nói rằng không muốn nhìn thấy bất kỳ người bạn nào phải chết đi nữa."
Bình Luận (0)
Comment