Chương 503: Kiến lười
Chương 503: Kiến lườiChương 503: Kiến lười
Kiến lười
"Nhóc Tom thật sự trộm đồ của Rollon sao?" Valhein hỏi.
"Sau đó ta có hỏi lão Turner, hắn không nói rõ nhưng ta hiểu được xảy ra chuyện gì. Đó là một phương pháp cổ xưa của quý tộc làm người ta tởm lợm, thông qua giết hại bình dân để mài giũa đời sau, không thèm quan tâm điều đó tổn hại tới đứa bé cỡ nào. Cha của Rollon đã từng bị ép phải làm, hắn không muốn Rollon cũng như thế, vì thế hắn tức giận tới tìm Leopold, đánh nát nửa bên ghế dựa."
"Cha Rollon đã thoát khỏi bóng ma tuổi thơ, nhưng Rollon thì không." Valhein chậm rãi nói.
Dì Tabitha quay đầu sang, dùng ánh mắt tràn đầy ấm áp nhìn Valhein, nhẹ giọng nói: "Vì thế lúc ban đầu sau khi đoán được ngươi là Valhein, ta liền xem ngươi là bạn của hắn, giống như nhóc Tom đáng thương, giống như đứa con của ta. Cho dù tên khốn kiếp kia nói ngươi chiến thắng Rollon, ta cũng không thể nhẫn tâm giết ngươi. Vì thế ngay từ khi bắt đầu ta chỉ muốn giết hắn để bảo vệ ngươi. Thế nhưng ta lại không có cách nào thuyết phục chính mình không báo thù cho Rollon....
Dì Tabitha nói được phân nửa thì cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Valhein lẳng lặng ngồi đó.
Qua thật lâu, dì Tabitha mới nhẹ giọng nói: "Ta gọi ngươi ra ngoài là vì muốn nghe xem ngươi nói thế nào chứ không phải muốn dụ ngươi ra ngoài để giết ngươi, ta không ngờ hắn dám ra tay ở gần thị trấn đến vậy. Thẳng đến khi ngươi nói lời kia, nói rằng ngươi muốn chỉ cho Rollon làm chuyện giống như cha mình. Ta đột nhiên hiểu ra ngươi chính là bạn của Rollon. Trên tay ngươi không nhuộm máu của Rollon, ngươi chỉ giúp hắn thoát khỏi sự khống chế của Leopold, kẻ dính máu Rollon trên tay là Leopold. Mà ta đã nhiều lần tự hỏi chính mình, nếu như cha của con ta ở, hắn sẽ làm thế nào."
Dì Tabitha ngẩng đầu nhìn mặt trăng, trên mặt lộ ra biểu cảm dịu dàng.
"Hắn có ý chí anh hùng, nếu như hắn ở đây nhất định sẽ giết chết tên khốn kiếp kia. Hắn là một người đàn ông ôn nhu, hắn sẽ không giết ngươi mà sẽ nói với ngươi, Valhein, ngươi là một chiến sĩ ưu tú, gia tộc Rollon bọn ta sẽ không giết người chiến thắng công bằng. Sau đó hắn sẽ rời đi, kiếm một nơi không người mà rơi nước mắt vì Rollon."
Dì Tabitha nói xong thì lau nước mắt, Valhein đưa qua mảnh vải trắng mềm mại.
"Ngươi còn là một đứa trẻ ôn nhu..." Dì Tabitha nhận lấy miếng vải, nhưng lại đột nhiên bụm mặt khóc.
Valhein biết, dì Tabitha lại nhớ tới Rollon. Hai người ngồi trên bãi cỏ dưới ánh trăng, giống như bạn bè mở rộng cửa lòng, nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Thẳng đến đêm khuya.
"Rốt cuộc tìm được ngươi rồi, Valhein." Một âm thanh âm u vang lên.
Valhein theo bản năng bảo vệ dì Tabitha ở sau lưng, nhìn hướng phát ra âm thanh.
Ở sau lưng Valhein, trong mắt dì Tabitha tràn đầy cảm động và phức tạp.
Một ma pháp sư cầm cây gậy ma pháp sáu khúc trong tay lơ lửng giữa không trung, trên đầu hắn đội một cái nón màu xanh đậm, trên người mặc áo choàng ngôi sao màu đen, trên áo choàng đeo huy chương thuyền trắng lướt sóng.
Vị ma pháp sư râu bạc rậm rạp che khuất phân môi, mỉm cười hiền lành.
"Ma pháp sư Thánh Vực các hạ tôn kính, ngài tìm ta có chuyện gì?” Valhein không kiêu ngạo không nịnh nọt ngẩng đầu nhìn ma pháp sư Thánh Vực.
"Thật là đứa nhỏ lễ phép. Ta cũng không muốn tổn thương ngươi, đáng tiếc ta nợ nhân tình của một gia tộc. Nếu ngươi có trăng trối gì thì nói đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi chuyển lời." Lão ma pháp sư mỉm cười nói.
Valhein gật đầu nói: "Vâng. Trăng trối của ta là..."
Valhein đột nhiên hét to: "Đám lão bất tử Học viện Plato, mau tới đây cứu ta, còn không tới thì thiên tài xuất sắc nhất trong tương lai của Học viện Plato sẽ chết chắc rồi!"
Lão ma pháp sư khẽ mỉm cười nói: "Ngươi cho rằng nếu chưa tra xét rõ ràng mà ta lại tới đây sao? Đừng hét, sẽ không có ai tới đâu. Ngươi đã nói lời trăng trối xong, vậy thì ta sẽ..."
Lão ma pháp sư giơ gậy ma pháp chỉ về phía Valhein.
"Ngươi nói cái gì?" Một âm thanh lười biếng vang lên.
Ba người theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy một người thanh niên tóc đen rối bù như ổ gà lơ lửng cách vị trí lão ma pháp sư kia năm mét, lắng lặng nhìn xuống.
"Aristoteles2”
Chỉ thấy nhẫn ma pháp trong tay lão ma pháp sư lóe sáng, cơ thể đột nhiên biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ở cách đó trăm mét.
Lão ma pháp sư vừa cấp tốc bỏ chạy vừa hô to: "Mọi người đều là thành viên của Hội Nghị Ma Pháp, ta đảm bảo sẽ không truy sát Valhein, cũng đảm bảo sẽ không đối địch với Học viện Plato! Năm đó chúng ta đã gặp mặt hai lần, ta cũng coi như trưởng bối của ngươi, xin hãy cho ta giữ lại cái mạng. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi..."
Tabitha trừng to mắt nhìn lão ma pháp sư ở phía xa, không ngờ đường đường là bậc thây Thánh Vực lại bị một ma pháp sư thanh niên dọa cho sợ vỡ mật, một chút phong cách bậc thây cũng không có. "Thì ra là Aristoteles...' Valhein không ngờ người nghịch kiến mà mình gặp trong ngày đầu tiên nhập học lại chính là Aristoteles.
Trái tim Valhein vô thức giật thót, đây chính một vị ông lớn đầu tiên cũng là duy nhất mình được gặp sau khi tới Athens, hơn nữa còn là một trong những ông lớn có cấp bậc cao nhất có sức ảnh hưởng và tác dụng thực tế xuyên suốt dòng sông lịch sử loài người dài đằng đãng của Ngôi Sao Xanh.
Trong lịch sử loài người, rất nhiều người cho dù danh tiếng có lớn nhưng chỉ là có được mà không có cũng không sao.